“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 264
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Thật sao?" Một ánh mắt như nước long lạnh của Tô Du Du nhìn trên người Tô Kiền Khôn. "Tất nhiên rồi." Loading...Tô Kiền Khôn cực kỳ muốn thể hiện mình ở trước mặt chắt gái, thế là nói: "Nhớ năm đó, hai nhóm người mâu thuẫn với nhau, mỗi một phe đều có hàng trăm hàng ngàn người, không khí lúc đó gươm súng sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh nhau." "Có điều, những tên tiểu tử đó bị ông đánh, đến cái rắm cũng không dám thả, họ đều dẫn thuộc hạ của mình, chán nản bỏ đi." Tô Kiền Khôn kiêu ngạo nói: "Bởi vì sự xuất hiện của ông, mà đã hóa giải được một trận đánh nhau, chắt gái, cháu thấy ông có lợi hại không?" "Lợi hại!" Tô Du Du vừa ăn kẹo, vừa vỗ tay cho Tô Kiền Khôn, sùng bái cười nói: "Ông cố lợi hại quá." Lúc này, Tô Thương tò mò hỏi: "Ông nội, đây là chuyện từ khi nào thế, sao cháu lại không biết nhỉ." "Hả, khi đó cháu còn nhỏ, không biết cũng là chuyện thường thôi." Tô Kiền Khôn thuận miệng trả lời. Tô Thương lại càng tò mò hơn, truy hỏi: "Người ông đánh là ai nhỉ, cháu có quen không?" Tô Kiền Khôn còn chưa kịp mở miệng, Tô Thần Binh bên cạnh liền tối sầm mặt mà nói: "Con biết, còn rất quen thuộc, bởi vì người đó... chính là cha." "Ách." Tô Thương nhất thời sững sờ, cố nhịn không cười, sợ ba của mình tức giận mà đánh cho mình một trận mất. "Ha ha, cười chết cháu rồi, ông cố, nói chuyện nửa buổi trời, thì ra người mà ông đánh lại chính là con ruột của ông à." Có điều, Tô Du Du lại không quan tâm những chuyện đó, cười khanh khách ra thành tiếng. Điều này làm Tô Thần Binh mất hết mặt mũi, oán giận nói: "Cha, đây đều là những chuyện từ ngày xửa ngày xửa rồi, cha nói những chuyện này để làm gì chứ." "Sao hả, không thể nói hay sao chứ?" Tô Kiền Khôn thổi râu, trợn mắt nói. "Có thể, có thể nói." Tô Thần Binh không dám cứng rắn với Tô Kiền Khôn, sau khi thỏa hiệp, nói: "Chỉ là, cha, con vừa mới lấy kẹo để chào đón Tô Du Du, sao cha nói con không đủ chững chạc, làm mất đi phong thái của chủ nhà, nhưng tại sao cha lại cướp đi kẹo của con, để tự mình chạy tới đây chứ?" Vừa nói, Tô Thần Binh nhìn sang Tô Kiền Khôn, lòng đầy oán trách. Tô Kiền Khôn lại nói: "Con nhìn cha làm gì, cha có phải chủ nhà đâu." Tô Thần Binh: "???" "Thần Binh à, nhìn con có vẻ như không phục hay sao đó nhỉ?" Ánh mắt Tô Kiền Khôn đầy uy hiếp.
"Thật sao?" Một ánh mắt như nước long lạnh của Tô Du Du nhìn trên người Tô Kiền Khôn.
"Tất nhiên rồi."
Loading...
Tô Kiền Khôn cực kỳ muốn thể hiện mình ở trước mặt chắt gái, thế là nói: "Nhớ năm đó, hai nhóm người mâu thuẫn với nhau, mỗi một phe đều có hàng trăm hàng ngàn người, không khí lúc đó gươm súng sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh nhau."
"Có điều, những tên tiểu tử đó bị ông đánh, đến cái rắm cũng không dám thả, họ đều dẫn thuộc hạ của mình, chán nản bỏ đi."
Tô Kiền Khôn kiêu ngạo nói: "Bởi vì sự xuất hiện của ông, mà đã hóa giải được một trận đánh nhau, chắt gái, cháu thấy ông có lợi hại không?"
"Lợi hại!"
Tô Du Du vừa ăn kẹo, vừa vỗ tay cho Tô Kiền Khôn, sùng bái cười nói: "Ông cố lợi hại quá."
Lúc này, Tô Thương tò mò hỏi: "Ông nội, đây là chuyện từ khi nào thế, sao cháu lại không biết nhỉ."
"Hả, khi đó cháu còn nhỏ, không biết cũng là chuyện thường thôi." Tô Kiền Khôn thuận miệng trả lời.
Tô Thương lại càng tò mò hơn, truy hỏi: "Người ông đánh là ai nhỉ, cháu có quen không?"
Tô Kiền Khôn còn chưa kịp mở miệng, Tô Thần Binh bên cạnh liền tối sầm mặt mà nói: "Con biết, còn rất quen thuộc, bởi vì người đó... chính là cha."
"Ách."
Tô Thương nhất thời sững sờ, cố nhịn không cười, sợ ba của mình tức giận mà đánh cho mình một trận mất.
"Ha ha, cười chết cháu rồi, ông cố, nói chuyện nửa buổi trời, thì ra người mà ông đánh lại chính là con ruột của ông à."
Có điều, Tô Du Du lại không quan tâm những chuyện đó, cười khanh khách ra thành tiếng.
Điều này làm Tô Thần Binh mất hết mặt mũi, oán giận nói: "Cha, đây đều là những chuyện từ ngày xửa ngày xửa rồi, cha nói những chuyện này để làm gì chứ."
"Sao hả, không thể nói hay sao chứ?" Tô Kiền Khôn thổi râu, trợn mắt nói.
"Có thể, có thể nói."
Tô Thần Binh không dám cứng rắn với Tô Kiền Khôn, sau khi thỏa hiệp, nói: "Chỉ là, cha, con vừa mới lấy kẹo để chào đón Tô Du Du, sao cha nói con không đủ chững chạc, làm mất đi phong thái của chủ nhà, nhưng tại sao cha lại cướp đi kẹo của con, để tự mình chạy tới đây chứ?"
Vừa nói, Tô Thần Binh nhìn sang Tô Kiền Khôn, lòng đầy oán trách.
Tô Kiền Khôn lại nói: "Con nhìn cha làm gì, cha có phải chủ nhà đâu."
Tô Thần Binh: "???"
"Thần Binh à, nhìn con có vẻ như không phục hay sao đó nhỉ?" Ánh mắt Tô Kiền Khôn đầy uy hiếp.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Thật sao?" Một ánh mắt như nước long lạnh của Tô Du Du nhìn trên người Tô Kiền Khôn. "Tất nhiên rồi." Loading...Tô Kiền Khôn cực kỳ muốn thể hiện mình ở trước mặt chắt gái, thế là nói: "Nhớ năm đó, hai nhóm người mâu thuẫn với nhau, mỗi một phe đều có hàng trăm hàng ngàn người, không khí lúc đó gươm súng sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh nhau." "Có điều, những tên tiểu tử đó bị ông đánh, đến cái rắm cũng không dám thả, họ đều dẫn thuộc hạ của mình, chán nản bỏ đi." Tô Kiền Khôn kiêu ngạo nói: "Bởi vì sự xuất hiện của ông, mà đã hóa giải được một trận đánh nhau, chắt gái, cháu thấy ông có lợi hại không?" "Lợi hại!" Tô Du Du vừa ăn kẹo, vừa vỗ tay cho Tô Kiền Khôn, sùng bái cười nói: "Ông cố lợi hại quá." Lúc này, Tô Thương tò mò hỏi: "Ông nội, đây là chuyện từ khi nào thế, sao cháu lại không biết nhỉ." "Hả, khi đó cháu còn nhỏ, không biết cũng là chuyện thường thôi." Tô Kiền Khôn thuận miệng trả lời. Tô Thương lại càng tò mò hơn, truy hỏi: "Người ông đánh là ai nhỉ, cháu có quen không?" Tô Kiền Khôn còn chưa kịp mở miệng, Tô Thần Binh bên cạnh liền tối sầm mặt mà nói: "Con biết, còn rất quen thuộc, bởi vì người đó... chính là cha." "Ách." Tô Thương nhất thời sững sờ, cố nhịn không cười, sợ ba của mình tức giận mà đánh cho mình một trận mất. "Ha ha, cười chết cháu rồi, ông cố, nói chuyện nửa buổi trời, thì ra người mà ông đánh lại chính là con ruột của ông à." Có điều, Tô Du Du lại không quan tâm những chuyện đó, cười khanh khách ra thành tiếng. Điều này làm Tô Thần Binh mất hết mặt mũi, oán giận nói: "Cha, đây đều là những chuyện từ ngày xửa ngày xửa rồi, cha nói những chuyện này để làm gì chứ." "Sao hả, không thể nói hay sao chứ?" Tô Kiền Khôn thổi râu, trợn mắt nói. "Có thể, có thể nói." Tô Thần Binh không dám cứng rắn với Tô Kiền Khôn, sau khi thỏa hiệp, nói: "Chỉ là, cha, con vừa mới lấy kẹo để chào đón Tô Du Du, sao cha nói con không đủ chững chạc, làm mất đi phong thái của chủ nhà, nhưng tại sao cha lại cướp đi kẹo của con, để tự mình chạy tới đây chứ?" Vừa nói, Tô Thần Binh nhìn sang Tô Kiền Khôn, lòng đầy oán trách. Tô Kiền Khôn lại nói: "Con nhìn cha làm gì, cha có phải chủ nhà đâu." Tô Thần Binh: "???" "Thần Binh à, nhìn con có vẻ như không phục hay sao đó nhỉ?" Ánh mắt Tô Kiền Khôn đầy uy hiếp.