“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 265

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Kiền Khôn từ trong túi quần móc ra năm tệ, mỉa mai nói: "Ở đây có năm tệ, nếu con không biết cha của cha gọi là gì, thì cầm lấy năm tệ này, đi đến cửa siêu thị, lắc cho đến khi hiểu ra rồi hãy quay về."  "Cha, cha có thể đừng phá đám con được không, điều này làm con rất mất mặt đó." Tô Thần Binh bất đắc dĩ nói.  Loading..."Con vẫn còn mặt mũi nữa sao?"  Tô Kiền Khôn bĩu môi nói:"Tô Thương người ta bây giờ cũng đã là người luyện võ hóa kình trung kỳ rồi, con cũng mới ở cảnh giới này, đến con trai của mình cũng không bằng nữa, thì có mất mặt hay không chứ."  Tô Thần Binh tối sầm mặt xuống, lại không có cách nào cãi lại, dù sao thì những lời cha nói cũng là sự thật.  "Ha ha ha, ông cố, ông nội, hai người thật hài hước." Tô Du Du cười nói.  "Tô Du Du, con về biệt thự trước đi, để dì Dung nấu cho những món ngon cho con ăn nhé." Tô Thương thản nhiên nói.  "Dạ, dạ."  Tô Du Du đòi hỏi: "Cha Tô, cha phải thơm con, con mới đồng ý về biệt thự."  "Được thôi."  Tô Thương ngồi xổm xuống, thơm lên má bên phải của Tô Du Du một cái.  Tô Du Du chớp lấy cơ hội này, ôm cổ Tô Thương, chụt lại một tiếng, lại thơm lên mặt Tô Thương.  "La la la, xíu nữa gặp cha nhé."  "Ông cố, ông nội, hẹn gặp lại."  Tô Du Du cực kỳ vui vẻ, cũng rất lễ phép, sau khi chào tạm biệt liền mang cặp sách trên lưng, nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong biệt thự.  "Tô Thương, được rồi, Du Du đi rồi, bây giờ con hãy thành thật nói rõ ra xem."  Sau đó, Tô Thần Binh quay lại chủ đề chính, nghiêm mặt nói: "Du Du cuối cùng là con của con với ai?"  "Trước tiên là loại trừ Lý Nguyệt nhà họ Lý."  Tô Kiền Khôn cũng nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiêm túc hỏi: "Tô Thương, cuối cùng ai là mẹ của Du Du."  "Cha, ông nội, đừng nóng vội, con sẽ từ từ nói cha hai người biết."  Tô Thương thấy mình trốn không nổi, nên thật sự nói: "Ngay từ đầu, con cũng không biết xuất thân của Du Du, sau này mới hiểu được, hai người còn nhớ Giang Tuyết Nhi không?"  "Giang Tuyết Nhi?"  Tô Thần Binh nhớ lại, sau đó như tỉnh ngộ ra nói: "Ý của con là, mẹ của Du Du là Giang Tuyết Nhi sao?"  Tô Thương gật đầu nói: "Vâng, chắc có lẽ không nhầm đâu."  "Năm đó xảy ra chuyện như thế, ông chủ nhà họ Giang không phải là đã rời khỏi Giang Bắc sao, Giang Tuyết Nhi đã phá thai rồi, sao có thể..."  Tô Thần Binh mặt nghi ngờ. 

Tô Kiền Khôn từ trong túi quần móc ra năm tệ, mỉa mai nói: "Ở đây có năm tệ, nếu con không biết cha của cha gọi là gì, thì cầm lấy năm tệ này, đi đến cửa siêu thị, lắc cho đến khi hiểu ra rồi hãy quay về."  

"Cha, cha có thể đừng phá đám con được không, điều này làm con rất mất mặt đó." Tô Thần Binh bất đắc dĩ nói.  

Loading...

"Con vẫn còn mặt mũi nữa sao?"  

Tô Kiền Khôn bĩu môi nói:"Tô Thương người ta bây giờ cũng đã là người luyện võ hóa kình trung kỳ rồi, con cũng mới ở cảnh giới này, đến con trai của mình cũng không bằng nữa, thì có mất mặt hay không chứ."  

Tô Thần Binh tối sầm mặt xuống, lại không có cách nào cãi lại, dù sao thì những lời cha nói cũng là sự thật.  

"Ha ha ha, ông cố, ông nội, hai người thật hài hước." Tô Du Du cười nói.  

"Tô Du Du, con về biệt thự trước đi, để dì Dung nấu cho những món ngon cho con ăn nhé." Tô Thương thản nhiên nói.  

"Dạ, dạ."  

Tô Du Du đòi hỏi: "Cha Tô, cha phải thơm con, con mới đồng ý về biệt thự."  

"Được thôi."  

Tô Thương ngồi xổm xuống, thơm lên má bên phải của Tô Du Du một cái.  

Tô Du Du chớp lấy cơ hội này, ôm cổ Tô Thương, chụt lại một tiếng, lại thơm lên mặt Tô Thương.  

"La la la, xíu nữa gặp cha nhé."  

"Ông cố, ông nội, hẹn gặp lại."  

Tô Du Du cực kỳ vui vẻ, cũng rất lễ phép, sau khi chào tạm biệt liền mang cặp sách trên lưng, nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong biệt thự.  

"Tô Thương, được rồi, Du Du đi rồi, bây giờ con hãy thành thật nói rõ ra xem."  

Sau đó, Tô Thần Binh quay lại chủ đề chính, nghiêm mặt nói: "Du Du cuối cùng là con của con với ai?"  

"Trước tiên là loại trừ Lý Nguyệt nhà họ Lý."  

Tô Kiền Khôn cũng nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiêm túc hỏi: "Tô Thương, cuối cùng ai là mẹ của Du Du."  

"Cha, ông nội, đừng nóng vội, con sẽ từ từ nói cha hai người biết."  

Tô Thương thấy mình trốn không nổi, nên thật sự nói: "Ngay từ đầu, con cũng không biết xuất thân của Du Du, sau này mới hiểu được, hai người còn nhớ Giang Tuyết Nhi không?"  

"Giang Tuyết Nhi?"  

Tô Thần Binh nhớ lại, sau đó như tỉnh ngộ ra nói: "Ý của con là, mẹ của Du Du là Giang Tuyết Nhi sao?"  

Tô Thương gật đầu nói: "Vâng, chắc có lẽ không nhầm đâu."  

"Năm đó xảy ra chuyện như thế, ông chủ nhà họ Giang không phải là đã rời khỏi Giang Bắc sao, Giang Tuyết Nhi đã phá thai rồi, sao có thể..."  

Tô Thần Binh mặt nghi ngờ. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Kiền Khôn từ trong túi quần móc ra năm tệ, mỉa mai nói: "Ở đây có năm tệ, nếu con không biết cha của cha gọi là gì, thì cầm lấy năm tệ này, đi đến cửa siêu thị, lắc cho đến khi hiểu ra rồi hãy quay về."  "Cha, cha có thể đừng phá đám con được không, điều này làm con rất mất mặt đó." Tô Thần Binh bất đắc dĩ nói.  Loading..."Con vẫn còn mặt mũi nữa sao?"  Tô Kiền Khôn bĩu môi nói:"Tô Thương người ta bây giờ cũng đã là người luyện võ hóa kình trung kỳ rồi, con cũng mới ở cảnh giới này, đến con trai của mình cũng không bằng nữa, thì có mất mặt hay không chứ."  Tô Thần Binh tối sầm mặt xuống, lại không có cách nào cãi lại, dù sao thì những lời cha nói cũng là sự thật.  "Ha ha ha, ông cố, ông nội, hai người thật hài hước." Tô Du Du cười nói.  "Tô Du Du, con về biệt thự trước đi, để dì Dung nấu cho những món ngon cho con ăn nhé." Tô Thương thản nhiên nói.  "Dạ, dạ."  Tô Du Du đòi hỏi: "Cha Tô, cha phải thơm con, con mới đồng ý về biệt thự."  "Được thôi."  Tô Thương ngồi xổm xuống, thơm lên má bên phải của Tô Du Du một cái.  Tô Du Du chớp lấy cơ hội này, ôm cổ Tô Thương, chụt lại một tiếng, lại thơm lên mặt Tô Thương.  "La la la, xíu nữa gặp cha nhé."  "Ông cố, ông nội, hẹn gặp lại."  Tô Du Du cực kỳ vui vẻ, cũng rất lễ phép, sau khi chào tạm biệt liền mang cặp sách trên lưng, nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong biệt thự.  "Tô Thương, được rồi, Du Du đi rồi, bây giờ con hãy thành thật nói rõ ra xem."  Sau đó, Tô Thần Binh quay lại chủ đề chính, nghiêm mặt nói: "Du Du cuối cùng là con của con với ai?"  "Trước tiên là loại trừ Lý Nguyệt nhà họ Lý."  Tô Kiền Khôn cũng nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiêm túc hỏi: "Tô Thương, cuối cùng ai là mẹ của Du Du."  "Cha, ông nội, đừng nóng vội, con sẽ từ từ nói cha hai người biết."  Tô Thương thấy mình trốn không nổi, nên thật sự nói: "Ngay từ đầu, con cũng không biết xuất thân của Du Du, sau này mới hiểu được, hai người còn nhớ Giang Tuyết Nhi không?"  "Giang Tuyết Nhi?"  Tô Thần Binh nhớ lại, sau đó như tỉnh ngộ ra nói: "Ý của con là, mẹ của Du Du là Giang Tuyết Nhi sao?"  Tô Thương gật đầu nói: "Vâng, chắc có lẽ không nhầm đâu."  "Năm đó xảy ra chuyện như thế, ông chủ nhà họ Giang không phải là đã rời khỏi Giang Bắc sao, Giang Tuyết Nhi đã phá thai rồi, sao có thể..."  Tô Thần Binh mặt nghi ngờ. 

Chương 265