“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 543
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương vừa chạy bộ, vừa nói: "Vợ à, thằng nhóc Tô Tinh Hà này, mấy ngày nay có đàng hoàng không?"
Tô Thương vừa chạy bộ, vừa nói: "Vợ à, thằng nhóc Tô Tinh Hà này, mấy ngày nay có đàng hoàng không?"
<
"Cũng được."
Lý Nguyệt lau lau mồ hôi trên trán, vẫn không dừng bước, mà nói: "Nó với với Kỳ Kỳ chơi với nhau rất ngoan, Đồng Đồng mấy ngày trước về Giang Nam rồi, một tuần này, Tinh Hà vẫn luôn đi theo Kỳ Kỳ, em có gọi điện thoại mấy lần, nghe Kỳ Kỳ nói, nó rất ngoan nên em cũng không hỏi kỹ nữa."
"Kỳ Kỳ?"
Tô Thương khẽ nhíu mày nói: "Thằng nhóc đó hung hăng như vậy, Kỳ Kỳ có lẽ không quản được nó đâu, không được, mai anh phải đưa nó về bên cạnh mới được."
"Ha ha, Tô Thương, Tinh Hà làm gì có đến mức như anh nói chứ, Phù phù."
Lý Nguyệt vừa chạy bộ vừa nói chuyện, hơi thở có chút dồn dập, thở hổn hển nói: "Đúng rồi, Tô Thương, phù phù, lai lịch của Tinh Hà anh đã tra ra được chưa?"
"Anh cho người đi điều tra, nhưng vẫn không có tin tức gì, để anh thúc dục thử xem." Tô Thương nói.
"Ừm."
"Thôi mình đừng nói chuyện nữa, chạy bộ mệt mỏi, phù...nói chuyện nữa thì muốn tụt huyết áp mất."
Lý Nguyệt toàn thân đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, sau khi cười một tiếng thì không nói gì nữa.
Tô Thương ngược lại không thấy thấm gì, đừng nói đến chuyện mới chạy một chút trên đường này, dù là chạy mười ngày mười đêm, anh ấy cũng không thấy mệt.
Lúc này, Tô Thương vừa chạy bộ, vừa thưởng thức Lý Nguyệt đang chạy bên cạnh.
Lý Nguyệt lúc này, mồ hôi chảy đầm đìa, quần áo nhanh chóng đã bị ướt hết, trên trán đầy mồ hôi, khuôn mặt ngọc có chút ửng hồng, hình dáng này khiến cho người khác nhìn vào liền lộ ra ý nghĩ đen tối rồi.
Hấp dẫn người khác nhất là chuyện cô ấy cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong là quần áo màu trắng bó sát người, nhìn thoáng qua cũng thấy dáng người tinh tế và duyên dáng, đặc biệt là trong lúc chạy bộ, đơn giản cũng khiến người ngoài nhìn vào thấy thật đã mắt.
Ting ting ting ting....
Đúng ngay lúc Tô Thương đang thưởng thức vẻ đẹp của vợ mình, điện thoại di động của Lý Nguyệt bỗng kêu lên.
Lý Nguyệt vừa chạy bộ, vừa lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy màn hình hiển thị, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Là Thanh Đại sao, cô ấy gọi mình có chuyện gì vậy nhỉ?"
Sau khi tự lẩm bẩm một mình, Lý Nguyệt bấm nghe máy, sau đó tò mò hỏi: "Thanh Đại, muộn như vậy rồi còn tìm mình, có chuyện gì sao?"
"Ừm, Lý Nguyệt, chúng ta không phải muốn cùng nhau cho múa cổ điện sao, tớ định xin cậu một cái tài khoản Tiktok, phía trên phát ra một đoạn video khiêu vũ, chắc chắn là sẽ có rất nhiều người chú ý."
Bên kia điện thoại, Hoa Thanh Đại đề nghị: "Cứ như vậy thì mục đích của chúng ta sẽ đạt đến... Hả, Lý Nguyệt, cậu đang làm cái gì vậy, sao mà thở hổn hển vậy chứ?"
"Tớ... Tớ đang chạy bộ." Lý Nguyệt hơi thở dồn dập, nói giọng ngắt quãng, thật sự là có chút thiếu oxy.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương vừa chạy bộ, vừa nói: "Vợ à, thằng nhóc Tô Tinh Hà này, mấy ngày nay có đàng hoàng không?"