“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 619

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lúc trước ở dưới thành biên giới phía Nam, anh đã sử dụng thủ đoạn công kích mạnh nhất, đáng tiếc là cũng chẳng ăn thua gì, trực tiếp bị Đoan Mộc Lưu đè nát.  Cho nên Tô Thương thay đổi suy nghĩ, anh định dụ Đoan Mộc Lưu rời đi, sau đó cứu Tiêu Đình và thành viên Huyết Đồ.  Anh và thành viên Huyết Đồ có khế ước chủ tớ trói buộc, vậy nên khi ở trong phạm vi nhất định thì chắc chắn có thể nối liền suy nghĩ.  Lúc nãy Tô Thương đã thông báo với thành viên Huyết Đồ, để bọn họ nhanh chóng chạy trốn.  Khi biết Hoàng chủ cho gọi mình, anh không hề nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay, sau đó để thành viên Huyết Đồ đi tới kinh đô trước.  Vì anh cảm thấy ở kinh đô có lẽ có cao thủ cùng cấp bậc với Đoan Mộc Lưu.  Tô Thương nhớ rõ lần trước anh nhìn thấy Tây Dao, sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, trong lòng anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên Tô Thương có cảm giác mình bị người khác nhìn thấu.  Chỉ có điều.  Lúc ấy cảnh giới của Tô Thương chưa cao, hơn nữa người mạnh nhất anh từng tiếp xúc chỉ có Tông sư Sơ kỳ Nạp Lan Tổ, cho nên anh mới cảm thấy Tây Dao cũng là võ giả thượng cổ thuộc cùng cảnh giới đó.  Nhưng sau đó, Tô Thương một đường thẳng tiến, giết Tông sư Trung kỳ, Tông sư Hậu kỳ, Tông sư Đỉnh Phong, Địa tông… Thậm chí là thời kỳ cuối Thiên Tông.  Nhưng trên con đường đánh giết đó, Tô Thương chưa từng gặp được người nào có thể khiến anh cảm thấy áp lực và chèn ép giống như Tây Dao năm đó.  Cho dù phải đối mặt với Trương Trọng Ngu đã vượt qua Thiên tông Đỉnh Phong thì trong lòng Tô Thương cũng chẳng thấy sợ hãi.  Loại cảm giác đó biết nói như thế nào nhỉ, giống như bất kể bản thân có giãy giụa như thế nào thì đều uổng phí, hoàn toàn không thể nảy mầm dù chỉ là một chút ý nghĩ chống lại.  Cho tới bây giờ, Tô Thương gặp được Đoan Mộc Lưu cảnh giới Thần tông thì anh lúc này mới tỉnh ngộ.  Tây Dao khiến anh cảm thấy áp lực, đó là một cảm giác đến từ tận sâu trong linh hồn, không khác gì cảm giác đến từ Đoan Mộc Lưu.  Bây giờ ngẫm lại, thực lực của sĩ quan huấn luyện Tây Dao… Đương nhiên cũng là Thần tông!  Chuyện này cũng là bình thường, dù sao thì nước Hoa đất rộng của nhiều, lịch sử ngàn năm, kinh đô là vùng đất quan trọng, chẳng lẽ lại không có người cấp bậc cao thủ chân chính ở đó hay sao?  Tiêu Đình đưa thành viên Huyết Đồ tới kinh đô trước chính là kết quả tốt nhất, như vậy thì anh có thể yên tâm giao chiến với Đoan Mộc Lưu.  “Với thực lực của mình thì trong vòng vài tiếng nữa, ông già kia đừng hòng mơ tưởng đuổi được mình, nhưng mình cũng không có cách nào chạy thoát khỏi móng vuốt của ông ta.”  “Trạng thái Huyết Tế vẫn có thể duy trì thêm bảy, tám tiếng đồng hồ. Mình vẫn còn một viên Khí huyết đan có thể gắn liền không một kẽ hở, sau đó lại sử dụng Huyết Tế một lần nữa, hai lần cộng vào nhau thì ít nhất có thể trụ đến đêm nay.”  “Đi một bước tính một bước, đến lúc đó, có lẽ ông già chó chết Đoan Mộc Lưu kia không kiên nhẫn đuổi theo nữa, sẽ tự bỏ cuộc mà thôi.”  Hạ quyết tâm xong, Tô Thương vô cùng chăm chú, thân ảnh nhanh chóng xuyên qua tầng sương mù sáng sớm.  

Lúc trước ở dưới thành biên giới phía Nam, anh đã sử dụng thủ đoạn công kích mạnh nhất, đáng tiếc là cũng chẳng ăn thua gì, trực tiếp bị Đoan Mộc Lưu đè nát.  

Cho nên Tô Thương thay đổi suy nghĩ, anh định dụ Đoan Mộc Lưu rời đi, sau đó cứu Tiêu Đình và thành viên Huyết Đồ.  

Anh và thành viên Huyết Đồ có khế ước chủ tớ trói buộc, vậy nên khi ở trong phạm vi nhất định thì chắc chắn có thể nối liền suy nghĩ.  

Lúc nãy Tô Thương đã thông báo với thành viên Huyết Đồ, để bọn họ nhanh chóng chạy trốn.  

Khi biết Hoàng chủ cho gọi mình, anh không hề nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay, sau đó để thành viên Huyết Đồ đi tới kinh đô trước.  

Vì anh cảm thấy ở kinh đô có lẽ có cao thủ cùng cấp bậc với Đoan Mộc Lưu.  

Tô Thương nhớ rõ lần trước anh nhìn thấy Tây Dao, sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, trong lòng anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên Tô Thương có cảm giác mình bị người khác nhìn thấu.  

Chỉ có điều.  

Lúc ấy cảnh giới của Tô Thương chưa cao, hơn nữa người mạnh nhất anh từng tiếp xúc chỉ có Tông sư Sơ kỳ Nạp Lan Tổ, cho nên anh mới cảm thấy Tây Dao cũng là võ giả thượng cổ thuộc cùng cảnh giới đó.  

Nhưng sau đó, Tô Thương một đường thẳng tiến, giết Tông sư Trung kỳ, Tông sư Hậu kỳ, Tông sư Đỉnh Phong, Địa tông… Thậm chí là thời kỳ cuối Thiên Tông.  

Nhưng trên con đường đánh giết đó, Tô Thương chưa từng gặp được người nào có thể khiến anh cảm thấy áp lực và chèn ép giống như Tây Dao năm đó.  

Cho dù phải đối mặt với Trương Trọng Ngu đã vượt qua Thiên tông Đỉnh Phong thì trong lòng Tô Thương cũng chẳng thấy sợ hãi.  

Loại cảm giác đó biết nói như thế nào nhỉ, giống như bất kể bản thân có giãy giụa như thế nào thì đều uổng phí, hoàn toàn không thể nảy mầm dù chỉ là một chút ý nghĩ chống lại.  

Cho tới bây giờ, Tô Thương gặp được Đoan Mộc Lưu cảnh giới Thần tông thì anh lúc này mới tỉnh ngộ.  

Tây Dao khiến anh cảm thấy áp lực, đó là một cảm giác đến từ tận sâu trong linh hồn, không khác gì cảm giác đến từ Đoan Mộc Lưu.  

Bây giờ ngẫm lại, thực lực của sĩ quan huấn luyện Tây Dao… Đương nhiên cũng là Thần tông!  

Chuyện này cũng là bình thường, dù sao thì nước Hoa đất rộng của nhiều, lịch sử ngàn năm, kinh đô là vùng đất quan trọng, chẳng lẽ lại không có người cấp bậc cao thủ chân chính ở đó hay sao?  

Tiêu Đình đưa thành viên Huyết Đồ tới kinh đô trước chính là kết quả tốt nhất, như vậy thì anh có thể yên tâm giao chiến với Đoan Mộc Lưu.  

“Với thực lực của mình thì trong vòng vài tiếng nữa, ông già kia đừng hòng mơ tưởng đuổi được mình, nhưng mình cũng không có cách nào chạy thoát khỏi móng vuốt của ông ta.”  

“Trạng thái Huyết Tế vẫn có thể duy trì thêm bảy, tám tiếng đồng hồ. Mình vẫn còn một viên Khí huyết đan có thể gắn liền không một kẽ hở, sau đó lại sử dụng Huyết Tế một lần nữa, hai lần cộng vào nhau thì ít nhất có thể trụ đến đêm nay.”  

“Đi một bước tính một bước, đến lúc đó, có lẽ ông già chó chết Đoan Mộc Lưu kia không kiên nhẫn đuổi theo nữa, sẽ tự bỏ cuộc mà thôi.”  

Hạ quyết tâm xong, Tô Thương vô cùng chăm chú, thân ảnh nhanh chóng xuyên qua tầng sương mù sáng sớm.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lúc trước ở dưới thành biên giới phía Nam, anh đã sử dụng thủ đoạn công kích mạnh nhất, đáng tiếc là cũng chẳng ăn thua gì, trực tiếp bị Đoan Mộc Lưu đè nát.  Cho nên Tô Thương thay đổi suy nghĩ, anh định dụ Đoan Mộc Lưu rời đi, sau đó cứu Tiêu Đình và thành viên Huyết Đồ.  Anh và thành viên Huyết Đồ có khế ước chủ tớ trói buộc, vậy nên khi ở trong phạm vi nhất định thì chắc chắn có thể nối liền suy nghĩ.  Lúc nãy Tô Thương đã thông báo với thành viên Huyết Đồ, để bọn họ nhanh chóng chạy trốn.  Khi biết Hoàng chủ cho gọi mình, anh không hề nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay, sau đó để thành viên Huyết Đồ đi tới kinh đô trước.  Vì anh cảm thấy ở kinh đô có lẽ có cao thủ cùng cấp bậc với Đoan Mộc Lưu.  Tô Thương nhớ rõ lần trước anh nhìn thấy Tây Dao, sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, trong lòng anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên Tô Thương có cảm giác mình bị người khác nhìn thấu.  Chỉ có điều.  Lúc ấy cảnh giới của Tô Thương chưa cao, hơn nữa người mạnh nhất anh từng tiếp xúc chỉ có Tông sư Sơ kỳ Nạp Lan Tổ, cho nên anh mới cảm thấy Tây Dao cũng là võ giả thượng cổ thuộc cùng cảnh giới đó.  Nhưng sau đó, Tô Thương một đường thẳng tiến, giết Tông sư Trung kỳ, Tông sư Hậu kỳ, Tông sư Đỉnh Phong, Địa tông… Thậm chí là thời kỳ cuối Thiên Tông.  Nhưng trên con đường đánh giết đó, Tô Thương chưa từng gặp được người nào có thể khiến anh cảm thấy áp lực và chèn ép giống như Tây Dao năm đó.  Cho dù phải đối mặt với Trương Trọng Ngu đã vượt qua Thiên tông Đỉnh Phong thì trong lòng Tô Thương cũng chẳng thấy sợ hãi.  Loại cảm giác đó biết nói như thế nào nhỉ, giống như bất kể bản thân có giãy giụa như thế nào thì đều uổng phí, hoàn toàn không thể nảy mầm dù chỉ là một chút ý nghĩ chống lại.  Cho tới bây giờ, Tô Thương gặp được Đoan Mộc Lưu cảnh giới Thần tông thì anh lúc này mới tỉnh ngộ.  Tây Dao khiến anh cảm thấy áp lực, đó là một cảm giác đến từ tận sâu trong linh hồn, không khác gì cảm giác đến từ Đoan Mộc Lưu.  Bây giờ ngẫm lại, thực lực của sĩ quan huấn luyện Tây Dao… Đương nhiên cũng là Thần tông!  Chuyện này cũng là bình thường, dù sao thì nước Hoa đất rộng của nhiều, lịch sử ngàn năm, kinh đô là vùng đất quan trọng, chẳng lẽ lại không có người cấp bậc cao thủ chân chính ở đó hay sao?  Tiêu Đình đưa thành viên Huyết Đồ tới kinh đô trước chính là kết quả tốt nhất, như vậy thì anh có thể yên tâm giao chiến với Đoan Mộc Lưu.  “Với thực lực của mình thì trong vòng vài tiếng nữa, ông già kia đừng hòng mơ tưởng đuổi được mình, nhưng mình cũng không có cách nào chạy thoát khỏi móng vuốt của ông ta.”  “Trạng thái Huyết Tế vẫn có thể duy trì thêm bảy, tám tiếng đồng hồ. Mình vẫn còn một viên Khí huyết đan có thể gắn liền không một kẽ hở, sau đó lại sử dụng Huyết Tế một lần nữa, hai lần cộng vào nhau thì ít nhất có thể trụ đến đêm nay.”  “Đi một bước tính một bước, đến lúc đó, có lẽ ông già chó chết Đoan Mộc Lưu kia không kiên nhẫn đuổi theo nữa, sẽ tự bỏ cuộc mà thôi.”  Hạ quyết tâm xong, Tô Thương vô cùng chăm chú, thân ảnh nhanh chóng xuyên qua tầng sương mù sáng sớm.  

Chương 619