“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 659
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hi hi, nhắc đến chị Ngọc Yến, tôi liền nghĩ đến anh Tô, anh ấy cũng thật thú vị, thế mà lại nghĩ rằng tôi thích con gái, còn kêu chị Ngọc Yến phải tránh xa tôi ra, đừng để tôi làm hư chị ấy." Tây Dao nói tiếp: "Tôi làm gì thích con gái chứ, chỉ là trên đời này không có người đàn ông nào xứng với tôi, hoặc có thể nói là chưa từng có người đàn ông nào làm tôi động lòng." "Tôi thích ở cùng với chị Ngọc Yến, nhưng chỉ là cảm giác đơn thuần được người ta quan tâm, yêu thương mà thôi." "Nhưng đáng tiếc, trong cuộc sống của chị Ngọc Yến không chỉ có mình tôi, cuối cùng, chị ấy vẫn lựa chọn cùng với anh Tô ẩn cư ở Giang Bắc." Trong mắt Tây Dao lóe lên một tia lạc lõng, cô ấy nói tiếp: "Vốn dĩ tôi cũng muốn đi theo, nhưng lý trí mách bảo tôi không thể được." "Tôi không thể lại làm phiền đến thế giới của anh Tô và chị Ngọc Yến được, bọn họ nên có cuộc sống thuộc về riêng hai người họ." "Cho nên tôi mới ở lại thành phố, nhận lời Long Hành Thiên làm sĩ quan huấn luyện cho Quốc Nhận, xử lý các loại công việc, khiến cho mình bận bù đầu lên." Tây Dao khẽ cười nói: "Không biết là đã qua bao nhiêu năm, tôi ngẫu nhiên nghe nói, chị Ngọc Yến đã mang thai, sinh ra một đứa con trai, tôi rất mừng thay cho chị ấy." "Lại qua mười mấy năm, tôi lại nghe được một tin dữ---chị Ngọc Yến, chết rồi." Biểu cảm của Tây Dao vô cùng đau khổ nói: "Trong điện thoại anh Tô nói cho tôi biết, chị Ngọc Yến bị bệnh chết, lúc ấy tôi nghe cứ như sét đánh bên tai, căn bản không dám chấp nhận sự thật này." "Tôi cũng không đi đến Giang Bắc, cũng không tiễn đưa chị Ngọc Yến đoạn đường cuối." "Tôi quá yếu đuối, nhu nhược, ngay cả gặp mặt chị Ngọc Yến lần cuối cũng không có dũng khí để làm." Trong giọng nói của Tây Dao tràn đầy tự trách, cô nói tiếp: "Từ đó về sau, tôi không hề mỉm cười được nữa, tính tình cũng trở nên tệ đi." "Nhưng kể từ khi gặp được cậu, nhóc con, nhìn thấy dáng vẻ của cậu, khiến tôi nhớ đến chị Ngọc yến, không kiềm được mà nở nụ cười." Tây Dao khẽ nhếch miệng lên nói: "Chị Ngọc Yến đối với tôi mà nói, là một loại tình cảm ký thác, bởi vì chị ấy là người đầu tiên thật sự đối xử tốt với tôi." "Năm đó tôi lớn tuổi hơn chị ấy rất rất là nhiều, thậm chí, tôi còn không biết mình đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng trong mắt tôi, chị ấy như là một trưởng bối quan tâm, yêu thương, chăm sóc cho tôi." "Nhóc con, cậu là con trai của chị ấy, cậu trông rất giống với chị ấy, mặc dù tôi không thích cậu nhưng tôi cũng không ghét cậu." Lúc này, Tây Dao đã có chút không áp chế được độc tố trong người của mình nữa rồi, cô ấy nói: "Tối này tất cả độc tố trong người tôi, chỉ có thể nhờ cậu rồi." "Nhân quả luân hồi, độc tố trong người này của tôi, ắt hẳn phải nhờ cậu đến giải rồi." "Nhóc con, vất vả cho cậu rồi." Vừa dứt lời, Tây Dao không kiềm được nữa, cô ấy đã hoàn toàn mất hết lý trí, trực tiếp hôn lên mặt của Tô Thương. Ở nơi đó. Tiếng dế kêu, tiếng suối chảy, gió thổi nhè nhẹ qua lá cây, tất thảy đều rất là đẹp...
"Hi hi, nhắc đến chị Ngọc Yến, tôi liền nghĩ đến anh Tô, anh ấy cũng thật thú vị, thế mà lại nghĩ rằng tôi thích con gái, còn kêu chị Ngọc Yến phải tránh xa tôi ra, đừng để tôi làm hư chị ấy."
Tây Dao nói tiếp: "Tôi làm gì thích con gái chứ, chỉ là trên đời này không có người đàn ông nào xứng với tôi, hoặc có thể nói là chưa từng có người đàn ông nào làm tôi động lòng."
"Tôi thích ở cùng với chị Ngọc Yến, nhưng chỉ là cảm giác đơn thuần được người ta quan tâm, yêu thương mà thôi."
"Nhưng đáng tiếc, trong cuộc sống của chị Ngọc Yến không chỉ có mình tôi, cuối cùng, chị ấy vẫn lựa chọn cùng với anh Tô ẩn cư ở Giang Bắc."
Trong mắt Tây Dao lóe lên một tia lạc lõng, cô ấy nói tiếp: "Vốn dĩ tôi cũng muốn đi theo, nhưng lý trí mách bảo tôi không thể được."
"Tôi không thể lại làm phiền đến thế giới của anh Tô và chị Ngọc Yến được, bọn họ nên có cuộc sống thuộc về riêng hai người họ."
"Cho nên tôi mới ở lại thành phố, nhận lời Long Hành Thiên làm sĩ quan huấn luyện cho Quốc Nhận, xử lý các loại công việc, khiến cho mình bận bù đầu lên."
Tây Dao khẽ cười nói: "Không biết là đã qua bao nhiêu năm, tôi ngẫu nhiên nghe nói, chị Ngọc Yến đã mang thai, sinh ra một đứa con trai, tôi rất mừng thay cho chị ấy."
"Lại qua mười mấy năm, tôi lại nghe được một tin dữ---chị Ngọc Yến, chết rồi."
Biểu cảm của Tây Dao vô cùng đau khổ nói: "Trong điện thoại anh Tô nói cho tôi biết, chị Ngọc Yến bị bệnh chết, lúc ấy tôi nghe cứ như sét đánh bên tai, căn bản không dám chấp nhận sự thật này."
"Tôi cũng không đi đến Giang Bắc, cũng không tiễn đưa chị Ngọc Yến đoạn đường cuối."
"Tôi quá yếu đuối, nhu nhược, ngay cả gặp mặt chị Ngọc Yến lần cuối cũng không có dũng khí để làm."
Trong giọng nói của Tây Dao tràn đầy tự trách, cô nói tiếp: "Từ đó về sau, tôi không hề mỉm cười được nữa, tính tình cũng trở nên tệ đi."
"Nhưng kể từ khi gặp được cậu, nhóc con, nhìn thấy dáng vẻ của cậu, khiến tôi nhớ đến chị Ngọc yến, không kiềm được mà nở nụ cười."
Tây Dao khẽ nhếch miệng lên nói: "Chị Ngọc Yến đối với tôi mà nói, là một loại tình cảm ký thác, bởi vì chị ấy là người đầu tiên thật sự đối xử tốt với tôi."
"Năm đó tôi lớn tuổi hơn chị ấy rất rất là nhiều, thậm chí, tôi còn không biết mình đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng trong mắt tôi, chị ấy như là một trưởng bối quan tâm, yêu thương, chăm sóc cho tôi."
"Nhóc con, cậu là con trai của chị ấy, cậu trông rất giống với chị ấy, mặc dù tôi không thích cậu nhưng tôi cũng không ghét cậu."
Lúc này, Tây Dao đã có chút không áp chế được độc tố trong người của mình nữa rồi, cô ấy nói: "Tối này tất cả độc tố trong người tôi, chỉ có thể nhờ cậu rồi."
"Nhân quả luân hồi, độc tố trong người này của tôi, ắt hẳn phải nhờ cậu đến giải rồi."
"Nhóc con, vất vả cho cậu rồi."
Vừa dứt lời, Tây Dao không kiềm được nữa, cô ấy đã hoàn toàn mất hết lý trí, trực tiếp hôn lên mặt của Tô Thương.
Ở nơi đó.
Tiếng dế kêu, tiếng suối chảy, gió thổi nhè nhẹ qua lá cây, tất thảy đều rất là đẹp...
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hi hi, nhắc đến chị Ngọc Yến, tôi liền nghĩ đến anh Tô, anh ấy cũng thật thú vị, thế mà lại nghĩ rằng tôi thích con gái, còn kêu chị Ngọc Yến phải tránh xa tôi ra, đừng để tôi làm hư chị ấy." Tây Dao nói tiếp: "Tôi làm gì thích con gái chứ, chỉ là trên đời này không có người đàn ông nào xứng với tôi, hoặc có thể nói là chưa từng có người đàn ông nào làm tôi động lòng." "Tôi thích ở cùng với chị Ngọc Yến, nhưng chỉ là cảm giác đơn thuần được người ta quan tâm, yêu thương mà thôi." "Nhưng đáng tiếc, trong cuộc sống của chị Ngọc Yến không chỉ có mình tôi, cuối cùng, chị ấy vẫn lựa chọn cùng với anh Tô ẩn cư ở Giang Bắc." Trong mắt Tây Dao lóe lên một tia lạc lõng, cô ấy nói tiếp: "Vốn dĩ tôi cũng muốn đi theo, nhưng lý trí mách bảo tôi không thể được." "Tôi không thể lại làm phiền đến thế giới của anh Tô và chị Ngọc Yến được, bọn họ nên có cuộc sống thuộc về riêng hai người họ." "Cho nên tôi mới ở lại thành phố, nhận lời Long Hành Thiên làm sĩ quan huấn luyện cho Quốc Nhận, xử lý các loại công việc, khiến cho mình bận bù đầu lên." Tây Dao khẽ cười nói: "Không biết là đã qua bao nhiêu năm, tôi ngẫu nhiên nghe nói, chị Ngọc Yến đã mang thai, sinh ra một đứa con trai, tôi rất mừng thay cho chị ấy." "Lại qua mười mấy năm, tôi lại nghe được một tin dữ---chị Ngọc Yến, chết rồi." Biểu cảm của Tây Dao vô cùng đau khổ nói: "Trong điện thoại anh Tô nói cho tôi biết, chị Ngọc Yến bị bệnh chết, lúc ấy tôi nghe cứ như sét đánh bên tai, căn bản không dám chấp nhận sự thật này." "Tôi cũng không đi đến Giang Bắc, cũng không tiễn đưa chị Ngọc Yến đoạn đường cuối." "Tôi quá yếu đuối, nhu nhược, ngay cả gặp mặt chị Ngọc Yến lần cuối cũng không có dũng khí để làm." Trong giọng nói của Tây Dao tràn đầy tự trách, cô nói tiếp: "Từ đó về sau, tôi không hề mỉm cười được nữa, tính tình cũng trở nên tệ đi." "Nhưng kể từ khi gặp được cậu, nhóc con, nhìn thấy dáng vẻ của cậu, khiến tôi nhớ đến chị Ngọc yến, không kiềm được mà nở nụ cười." Tây Dao khẽ nhếch miệng lên nói: "Chị Ngọc Yến đối với tôi mà nói, là một loại tình cảm ký thác, bởi vì chị ấy là người đầu tiên thật sự đối xử tốt với tôi." "Năm đó tôi lớn tuổi hơn chị ấy rất rất là nhiều, thậm chí, tôi còn không biết mình đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng trong mắt tôi, chị ấy như là một trưởng bối quan tâm, yêu thương, chăm sóc cho tôi." "Nhóc con, cậu là con trai của chị ấy, cậu trông rất giống với chị ấy, mặc dù tôi không thích cậu nhưng tôi cũng không ghét cậu." Lúc này, Tây Dao đã có chút không áp chế được độc tố trong người của mình nữa rồi, cô ấy nói: "Tối này tất cả độc tố trong người tôi, chỉ có thể nhờ cậu rồi." "Nhân quả luân hồi, độc tố trong người này của tôi, ắt hẳn phải nhờ cậu đến giải rồi." "Nhóc con, vất vả cho cậu rồi." Vừa dứt lời, Tây Dao không kiềm được nữa, cô ấy đã hoàn toàn mất hết lý trí, trực tiếp hôn lên mặt của Tô Thương. Ở nơi đó. Tiếng dế kêu, tiếng suối chảy, gió thổi nhè nhẹ qua lá cây, tất thảy đều rất là đẹp...