“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 666
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… *Đen ăn đen: Chỉ hành động không đúng luật như dùng vũ lực, ép buộc, dùng các biện pháp cư0~ng bức để đàn áp người kia. ??? "Đen ăn đen?" Tô Thương đặt một dấu chấm hỏi lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, Tô Tinh Hà, đen ăn đen cái cmn chứ, ăn cả trên đầu trên cổ lão tử đây sao?" "Ừm hừm, làm tội phạm nhất định phải mất hết tính người, con ăn cướp trên đầu trên cổ của cha thì sao chứ?" "Cmn!" Tô Thương tức đến mức thở gấp, vừa nghĩ được điều gì đó, liền lấy ba lô thu vào vòng tay lưu trữ của mình, ngay sau đó cười lạnh lùng nói: "Ha ha, ba lô của con, từ nay về sau sẽ thuộc về cha." "Ranh con, con còn non quá đi, chỉ biết có đen ăn đen, chưa thấy đen ăn đen rồi lại bị ăn đen nữa à? Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà, cười thoải mái nói: "Ấy, thật may cho con đó nha, hôm nay con đã được thấy cái gì là đen ăn đen rồi lại bị ăn đen rồi đó" Tô Tinh Hà dừng một chút, nháy nháy con mắt, nhất thời có chút mơ hồ. Rất nhanh. Cậu bé đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra một nụ cười nịnh nọt, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Thương, ôm chặt bắp đùi Tô Thương. Tô Tinh Hà biết mình đánh không lại cha, nên trực tiếp tỏ ra nũng nịu: "Người ta vừa rồi là nói đùa với cha thôi à, cha nhanh trả ba lô lại cho con đi mà." "Trong ba lô có bình sữa của con, bánh quy con gấu, còn có nhiều món đồ riêng tư nữa, cha trả lại cho con trai bảo bối của cha đi mà." "Không được." Tô Thương không chút lưu tình lại, cự tuyệt nói ra: "Bây giờ ba lô này là của cha." "Cmn, cha, cái này không thú vị gì hết nha, đến đồ của con trai mình cha cũng cướp mất, cha thật không biết tốt xấu gì sao." Tô Tinh Hà cắn răng nói. Tô Thương thì nghiêm mặt lại nói: "Làm tội phạm thì nhất định phải mất hết tính người, lời này chính là con nói đó nha." "Cmn!" "Gây ông đập lưng ông rồi!" Tô Tinh Hà cực kỳ hối hận, nhưng mà ba lô là sinh mạng của cậu bé ấy mà. Lần này đi ra ngoài, Tô Tinh Hà đã trộm chí bảo của ông cố, bây giờ vật kia vẫn đang ở bên trong ba lô mà. Nhất định phải lấy ba lô lại mới được. Tô Tinh Hà khẽ cắn môi, đang định đến cầu xin Tô Thương. Nhưng mà lúc này, điện thoại di động ở trong vòng tay lưu trữ vang lên, Tô Thương vừa nghe thấy, liền lấy điện thoại ra bấm nút nghe máy. Ngay sau đó. Tô Thương sắc mặt trầm xuống, đôi mắt lộ ra một vẻ âm u, khiến cho người khác như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại...Có điện thoại, là Hứa Sơn Cư gọi.
*Đen ăn đen: Chỉ hành động không đúng luật như dùng vũ lực, ép buộc, dùng các biện pháp cư0~ng bức để đàn áp người kia.
???
"Đen ăn đen?"
Tô Thương đặt một dấu chấm hỏi lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, Tô Tinh Hà, đen ăn đen cái cmn chứ, ăn cả trên đầu trên cổ lão tử đây sao?"
"Ừm hừm, làm tội phạm nhất định phải mất hết tính người, con ăn cướp trên đầu trên cổ của cha thì sao chứ?"
"Cmn!"
Tô Thương tức đến mức thở gấp, vừa nghĩ được điều gì đó, liền lấy ba lô thu vào vòng tay lưu trữ của mình, ngay sau đó cười lạnh lùng nói: "Ha ha, ba lô của con, từ nay về sau sẽ thuộc về cha."
"Ranh con, con còn non quá đi, chỉ biết có đen ăn đen, chưa thấy đen ăn đen rồi lại bị ăn đen nữa à?
Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà, cười thoải mái nói: "Ấy, thật may cho con đó nha, hôm nay con đã được thấy cái gì là đen ăn đen rồi lại bị ăn đen rồi đó"
Tô Tinh Hà dừng một chút, nháy nháy con mắt, nhất thời có chút mơ hồ.
Rất nhanh.
Cậu bé đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra một nụ cười nịnh nọt, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Thương, ôm chặt bắp đùi Tô Thương.
Tô Tinh Hà biết mình đánh không lại cha, nên trực tiếp tỏ ra nũng nịu: "Người ta vừa rồi là nói đùa với cha thôi à, cha nhanh trả ba lô lại cho con đi mà."
"Trong ba lô có bình sữa của con, bánh quy con gấu, còn có nhiều món đồ riêng tư nữa, cha trả lại cho con trai bảo bối của cha đi mà."
"Không được." Tô Thương không chút lưu tình lại, cự tuyệt nói ra: "Bây giờ ba lô này là của cha."
"Cmn, cha, cái này không thú vị gì hết nha, đến đồ của con trai mình cha cũng cướp mất, cha thật không biết tốt xấu gì sao." Tô Tinh Hà cắn răng nói.
Tô Thương thì nghiêm mặt lại nói: "Làm tội phạm thì nhất định phải mất hết tính người, lời này chính là con nói đó nha."
"Cmn!"
"Gây ông đập lưng ông rồi!"
Tô Tinh Hà cực kỳ hối hận, nhưng mà ba lô là sinh mạng của cậu bé ấy mà.
Lần này đi ra ngoài, Tô Tinh Hà đã trộm chí bảo của ông cố, bây giờ vật kia vẫn đang ở bên trong ba lô mà.
Nhất định phải lấy ba lô lại mới được.
Tô Tinh Hà khẽ cắn môi, đang định đến cầu xin Tô Thương.
Nhưng mà lúc này, điện thoại di động ở trong vòng tay lưu trữ vang lên, Tô Thương vừa nghe thấy, liền lấy điện thoại ra bấm nút nghe máy.
Ngay sau đó.
Tô Thương sắc mặt trầm xuống, đôi mắt lộ ra một vẻ âm u, khiến cho người khác như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại...
Có điện thoại, là Hứa Sơn Cư gọi.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… *Đen ăn đen: Chỉ hành động không đúng luật như dùng vũ lực, ép buộc, dùng các biện pháp cư0~ng bức để đàn áp người kia. ??? "Đen ăn đen?" Tô Thương đặt một dấu chấm hỏi lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, Tô Tinh Hà, đen ăn đen cái cmn chứ, ăn cả trên đầu trên cổ lão tử đây sao?" "Ừm hừm, làm tội phạm nhất định phải mất hết tính người, con ăn cướp trên đầu trên cổ của cha thì sao chứ?" "Cmn!" Tô Thương tức đến mức thở gấp, vừa nghĩ được điều gì đó, liền lấy ba lô thu vào vòng tay lưu trữ của mình, ngay sau đó cười lạnh lùng nói: "Ha ha, ba lô của con, từ nay về sau sẽ thuộc về cha." "Ranh con, con còn non quá đi, chỉ biết có đen ăn đen, chưa thấy đen ăn đen rồi lại bị ăn đen nữa à? Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà, cười thoải mái nói: "Ấy, thật may cho con đó nha, hôm nay con đã được thấy cái gì là đen ăn đen rồi lại bị ăn đen rồi đó" Tô Tinh Hà dừng một chút, nháy nháy con mắt, nhất thời có chút mơ hồ. Rất nhanh. Cậu bé đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra một nụ cười nịnh nọt, vội vàng chạy đến trước mặt Tô Thương, ôm chặt bắp đùi Tô Thương. Tô Tinh Hà biết mình đánh không lại cha, nên trực tiếp tỏ ra nũng nịu: "Người ta vừa rồi là nói đùa với cha thôi à, cha nhanh trả ba lô lại cho con đi mà." "Trong ba lô có bình sữa của con, bánh quy con gấu, còn có nhiều món đồ riêng tư nữa, cha trả lại cho con trai bảo bối của cha đi mà." "Không được." Tô Thương không chút lưu tình lại, cự tuyệt nói ra: "Bây giờ ba lô này là của cha." "Cmn, cha, cái này không thú vị gì hết nha, đến đồ của con trai mình cha cũng cướp mất, cha thật không biết tốt xấu gì sao." Tô Tinh Hà cắn răng nói. Tô Thương thì nghiêm mặt lại nói: "Làm tội phạm thì nhất định phải mất hết tính người, lời này chính là con nói đó nha." "Cmn!" "Gây ông đập lưng ông rồi!" Tô Tinh Hà cực kỳ hối hận, nhưng mà ba lô là sinh mạng của cậu bé ấy mà. Lần này đi ra ngoài, Tô Tinh Hà đã trộm chí bảo của ông cố, bây giờ vật kia vẫn đang ở bên trong ba lô mà. Nhất định phải lấy ba lô lại mới được. Tô Tinh Hà khẽ cắn môi, đang định đến cầu xin Tô Thương. Nhưng mà lúc này, điện thoại di động ở trong vòng tay lưu trữ vang lên, Tô Thương vừa nghe thấy, liền lấy điện thoại ra bấm nút nghe máy. Ngay sau đó. Tô Thương sắc mặt trầm xuống, đôi mắt lộ ra một vẻ âm u, khiến cho người khác như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại...Có điện thoại, là Hứa Sơn Cư gọi.