“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 685

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Có điều, Tiêu Đình lại đứng dậy, sắc mặt khó coi nói: "Anh đứng đầu ba quân, cũng là Vương gia địa vị cao quý, có một số lời không nên nói lung tung đâu!"  "Đại thiếu gia chúng tôi có số trời giúp, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra, dù là Đoan Mộc Lưu có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không thể giết được cậu ấy!"  "Được được rồi, chiến thần lôi đình nói đúng lắm."  Bình Thân Vương vội vàng cười nói: "Lúc trước là bổn vương không giữ mồm giữ miệng, bổn vương xin lỗi."  "Hi vọng Tô đại thiếu gia như cậu nói, có thể bình an trở về, đến lúc đó, Hoàng đế sẽ phong cậu ấy làm đại tướng Tô, bổn vương cũng có thể tháo gỡ trách nhiệm trên người xuống rồi."  Bình Thân Vương vì trấn an Tiêu Đình, cùng vì lôi kéo Tiêu Đình, trước tiên là biểu đạt áy náy.  Nhưng mà khóe miệng của anh ta, lại lộ ra một nụ cười khó phát hiện.  Dưới cái nhìn của Bình Thân Vương, Tô Thương chắc chắn phải chết, Đoan Mộc Lưu chắc chắn sẽ không để anh ấy còn sống mà rời khỏi đó.  Chỉ cần Tô Thương không về được, Tiêu Đình cùng với thành viên Huyết Đồ, sẽ giống như đồ vật không chủ.  Chính mình lại hạ mình cầu hiền thế này, biểu đạt đầy đủ thành ý, sớm muộn cũng có ngày có thể đem nguồn sức mạnh khổng lồ này đứng dưới quyền của mình.  "Chiến thần lôi đình, bổn vương nói sai, tự nguyện phạt ba chén." Bình Thân Vương nói tiếp.  Sau đó, anh ta giơ ly rượu lên, liên tục uống ba chén nhỏ.  Tiêu Đình là người có chừng mực, dù sao Long Từ Hành cũng là Vương Gai, anh ấy không thể làm cho Long Từ Hành quá xấu hổ được.  Vì thế, sau chén rượu cuối cùng mà Long Từ Hành uống, Tiêu Đình cũng cầm chén rượu lên, uống thêm một chén.  "Ông...Ông chủ!"  Đúng lúc này, tên cao thủ nhà họ Trương may mắn sống sót, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào, lo lắng nói: "Có chuyện lớn không hay rồi, bên ngoài có hai người, xông vào địa lao, giết hết vệ sĩ chúng ta rồi."  "Thuộc hạ may mắn còn giữ lại được cái mạng này, liền tranh thủ thời gian chạy đến đây báo cáo với ông!"  "Cái gì!"  Ông chủ Trương Hồng Lĩnh nhà họ Trương nghe vậy lập tức đứng phắt dậy, không kiềm được tức giận hỏi: "Rốt cuộc là ai lại dám xông vào địa lao của nhà họ Trương hả?"  "Thuộc hạ chỉ kịp nhìn thoáng qua, thì nhận ra một người trong số đó chính là lão già trốn thoát mấy ngày trước."  Tên vệ sĩ của nhà họ Trương đang quỳ dưới đất, vội vàng đáp lại: "Còn người còn lại, nhìn lạ hoắc, nhìn thì khoảng hơn hai mươi tuổi, là một thanh niên."  

Có điều, Tiêu Đình lại đứng dậy, sắc mặt khó coi nói: "Anh đứng đầu ba quân, cũng là Vương gia địa vị cao quý, có một số lời không nên nói lung tung đâu!"  

"Đại thiếu gia chúng tôi có số trời giúp, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra, dù là Đoan Mộc Lưu có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không thể giết được cậu ấy!"  

"Được được rồi, chiến thần lôi đình nói đúng lắm."  

Bình Thân Vương vội vàng cười nói: "Lúc trước là bổn vương không giữ mồm giữ miệng, bổn vương xin lỗi."  

"Hi vọng Tô đại thiếu gia như cậu nói, có thể bình an trở về, đến lúc đó, Hoàng đế sẽ phong cậu ấy làm đại tướng Tô, bổn vương cũng có thể tháo gỡ trách nhiệm trên người xuống rồi."  

Bình Thân Vương vì trấn an Tiêu Đình, cùng vì lôi kéo Tiêu Đình, trước tiên là biểu đạt áy náy.  

Nhưng mà khóe miệng của anh ta, lại lộ ra một nụ cười khó phát hiện.  

Dưới cái nhìn của Bình Thân Vương, Tô Thương chắc chắn phải chết, Đoan Mộc Lưu chắc chắn sẽ không để anh ấy còn sống mà rời khỏi đó.  

Chỉ cần Tô Thương không về được, Tiêu Đình cùng với thành viên Huyết Đồ, sẽ giống như đồ vật không chủ.  

Chính mình lại hạ mình cầu hiền thế này, biểu đạt đầy đủ thành ý, sớm muộn cũng có ngày có thể đem nguồn sức mạnh khổng lồ này đứng dưới quyền của mình.  

"Chiến thần lôi đình, bổn vương nói sai, tự nguyện phạt ba chén." Bình Thân Vương nói tiếp.  

Sau đó, anh ta giơ ly rượu lên, liên tục uống ba chén nhỏ.  

Tiêu Đình là người có chừng mực, dù sao Long Từ Hành cũng là Vương Gai, anh ấy không thể làm cho Long Từ Hành quá xấu hổ được.  

Vì thế, sau chén rượu cuối cùng mà Long Từ Hành uống, Tiêu Đình cũng cầm chén rượu lên, uống thêm một chén.  

"Ông...Ông chủ!"  

Đúng lúc này, tên cao thủ nhà họ Trương may mắn sống sót, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào, lo lắng nói: "Có chuyện lớn không hay rồi, bên ngoài có hai người, xông vào địa lao, giết hết vệ sĩ chúng ta rồi."  

"Thuộc hạ may mắn còn giữ lại được cái mạng này, liền tranh thủ thời gian chạy đến đây báo cáo với ông!"  

"Cái gì!"  

Ông chủ Trương Hồng Lĩnh nhà họ Trương nghe vậy lập tức đứng phắt dậy, không kiềm được tức giận hỏi: "Rốt cuộc là ai lại dám xông vào địa lao của nhà họ Trương hả?"  

"Thuộc hạ chỉ kịp nhìn thoáng qua, thì nhận ra một người trong số đó chính là lão già trốn thoát mấy ngày trước."  

Tên vệ sĩ của nhà họ Trương đang quỳ dưới đất, vội vàng đáp lại: "Còn người còn lại, nhìn lạ hoắc, nhìn thì khoảng hơn hai mươi tuổi, là một thanh niên."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Có điều, Tiêu Đình lại đứng dậy, sắc mặt khó coi nói: "Anh đứng đầu ba quân, cũng là Vương gia địa vị cao quý, có một số lời không nên nói lung tung đâu!"  "Đại thiếu gia chúng tôi có số trời giúp, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra, dù là Đoan Mộc Lưu có mạnh cỡ nào đi nữa cũng không thể giết được cậu ấy!"  "Được được rồi, chiến thần lôi đình nói đúng lắm."  Bình Thân Vương vội vàng cười nói: "Lúc trước là bổn vương không giữ mồm giữ miệng, bổn vương xin lỗi."  "Hi vọng Tô đại thiếu gia như cậu nói, có thể bình an trở về, đến lúc đó, Hoàng đế sẽ phong cậu ấy làm đại tướng Tô, bổn vương cũng có thể tháo gỡ trách nhiệm trên người xuống rồi."  Bình Thân Vương vì trấn an Tiêu Đình, cùng vì lôi kéo Tiêu Đình, trước tiên là biểu đạt áy náy.  Nhưng mà khóe miệng của anh ta, lại lộ ra một nụ cười khó phát hiện.  Dưới cái nhìn của Bình Thân Vương, Tô Thương chắc chắn phải chết, Đoan Mộc Lưu chắc chắn sẽ không để anh ấy còn sống mà rời khỏi đó.  Chỉ cần Tô Thương không về được, Tiêu Đình cùng với thành viên Huyết Đồ, sẽ giống như đồ vật không chủ.  Chính mình lại hạ mình cầu hiền thế này, biểu đạt đầy đủ thành ý, sớm muộn cũng có ngày có thể đem nguồn sức mạnh khổng lồ này đứng dưới quyền của mình.  "Chiến thần lôi đình, bổn vương nói sai, tự nguyện phạt ba chén." Bình Thân Vương nói tiếp.  Sau đó, anh ta giơ ly rượu lên, liên tục uống ba chén nhỏ.  Tiêu Đình là người có chừng mực, dù sao Long Từ Hành cũng là Vương Gai, anh ấy không thể làm cho Long Từ Hành quá xấu hổ được.  Vì thế, sau chén rượu cuối cùng mà Long Từ Hành uống, Tiêu Đình cũng cầm chén rượu lên, uống thêm một chén.  "Ông...Ông chủ!"  Đúng lúc này, tên cao thủ nhà họ Trương may mắn sống sót, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vào, lo lắng nói: "Có chuyện lớn không hay rồi, bên ngoài có hai người, xông vào địa lao, giết hết vệ sĩ chúng ta rồi."  "Thuộc hạ may mắn còn giữ lại được cái mạng này, liền tranh thủ thời gian chạy đến đây báo cáo với ông!"  "Cái gì!"  Ông chủ Trương Hồng Lĩnh nhà họ Trương nghe vậy lập tức đứng phắt dậy, không kiềm được tức giận hỏi: "Rốt cuộc là ai lại dám xông vào địa lao của nhà họ Trương hả?"  "Thuộc hạ chỉ kịp nhìn thoáng qua, thì nhận ra một người trong số đó chính là lão già trốn thoát mấy ngày trước."  Tên vệ sĩ của nhà họ Trương đang quỳ dưới đất, vội vàng đáp lại: "Còn người còn lại, nhìn lạ hoắc, nhìn thì khoảng hơn hai mươi tuổi, là một thanh niên."  

Chương 685