“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 758
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Dực Cân cười nói: "Bây giờ người mà chị yêu thương nhất chính là cháu trai của chị. Em buông tay nhanh lên, bằng không thì chị sẽ dùng sức đấy." "Em, cái quái..." Tô Thương bị ép phải buông tay ra, nhìn Tô Dực Cân cười khổ nói: "Cho nên, chị à, tình yêu sẽ biến mất đúng không?" Tô Dực Cân không thèm để ý tới Tô Thương, mà lại dịu dnagf nói: "Cháu trai, cháu còn đau không?" "Đau ạ, hu hu hu." Tô Tinh Hà khóc lóc thảm thiết: "Cha thường hay véo mặt con lắm, cô ơi, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho con." "Tô Thương, lần sau em đừng có nhéo nữa, nếu để chị nhìn thấy thì đừng trách sao chị không khách sáo với em đấy." Tô Dực Cân sầm mặt uy hiếp. Tô Thương? Đệt! Tuyệt tình vậy luôn cơ á, giờ không thèm gọi em trai luôn? Cái quái quỷ gì đây, anh sinh một đứa con trai ra giờ nhóc lại đi tranh giành tình cảm với anh, cái này là chuyện gì vậy nè. Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó giải thích: "Chị à, em làm vậy là đang giúp nhóc đấy, véo mặt nhóc cho nhóc đẹp trai thêm một chút, không phải lúc còn nhỏ chị cũng hay véo mặt em như vậy sao." "Khỉ ấy, nhéo mặt thì liên quan gì đến chuyện lớn lên sẽ đẹp trai chứ?" "Ơ, chị à, nhưng lúc trước chị đã nói như vậy mà..." Tô Dực Cân nghe anh nói như vậy, nghiêm túc nói: "Chị chỉ lừa em mà thôi." Tô Thương: "..."Tình cảm của bà chị này thay đổi đích xác triệt để thật đấy. Từ yêu thương dành cho em trai, giờ hoàn toàn chuyển sang cháu trai, thật sự không lưu lại chút gì cả. “Cô ơi, ở chỗ cha có ba lô của cháu, ba lô kia là m3nh căn của cháu, bên trong có bình sữa, bánh quy gấu nhỏ của cháu nữa.” Lúc này, Tô Tinh Hà đáng thương nói: “Cô ơi, cô có thể cầu tình giúp cháu, kêu cha trả đồ lại cho cháu không.” “Tô Thương.” Tô Dực Cân nghe được lời này, lập tức trừng mắt liếc nhìn Tô Thương một cái: “Sao ngay cả đồ của trẻ con em cũng cướp hả, còn không mau đem ba lô ra đây!” “Mẹ nó!” Tô Thương đen mặt, thấy Tô Tinh Hà ngồi xổm phía sau bà chị, đắc ý vênh váo cười hì hì, anh hận không thể bốp bốp đánh đầu con trai để nó hỏng luôn cho rồi. Nhưng có chị ở ngay cạnh, động thủ có chút không thực tế. Không có cách nào khác, Tô Thương đành lấy ba lô từ vòng tay lưu trữ ra, trả lại cho Tô Tinh Hà.
Tô Dực Cân cười nói: "Bây giờ người mà chị yêu thương nhất chính là cháu trai của chị. Em buông tay nhanh lên, bằng không thì chị sẽ dùng sức đấy."
"Em, cái quái..."
Tô Thương bị ép phải buông tay ra, nhìn Tô Dực Cân cười khổ nói: "Cho nên, chị à, tình yêu sẽ biến mất đúng không?"
Tô Dực Cân không thèm để ý tới Tô Thương, mà lại dịu dnagf nói: "Cháu trai, cháu còn đau không?"
"Đau ạ, hu hu hu." Tô Tinh Hà khóc lóc thảm thiết: "Cha thường hay véo mặt con lắm, cô ơi, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho con."
"Tô Thương, lần sau em đừng có nhéo nữa, nếu để chị nhìn thấy thì đừng trách sao chị không khách sáo với em đấy." Tô Dực Cân sầm mặt uy hiếp.
Tô Thương?
Đệt!
Tuyệt tình vậy luôn cơ á, giờ không thèm gọi em trai luôn?
Cái quái quỷ gì đây, anh sinh một đứa con trai ra giờ nhóc lại đi tranh giành tình cảm với anh, cái này là chuyện gì vậy nè.
Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó giải thích: "Chị à, em làm vậy là đang giúp nhóc đấy, véo mặt nhóc cho nhóc đẹp trai thêm một chút, không phải lúc còn nhỏ chị cũng hay véo mặt em như vậy sao."
"Khỉ ấy, nhéo mặt thì liên quan gì đến chuyện lớn lên sẽ đẹp trai chứ?"
"Ơ, chị à, nhưng lúc trước chị đã nói như vậy mà..."
Tô Dực Cân nghe anh nói như vậy, nghiêm túc nói: "Chị chỉ lừa em mà thôi."
Tô Thương: "..."
Tình cảm của bà chị này thay đổi đích xác triệt để thật đấy.
Từ yêu thương dành cho em trai, giờ hoàn toàn chuyển sang cháu trai, thật sự không lưu lại chút gì cả.
“Cô ơi, ở chỗ cha có ba lô của cháu, ba lô kia là m3nh căn của cháu, bên trong có bình sữa, bánh quy gấu nhỏ của cháu nữa.”
Lúc này, Tô Tinh Hà đáng thương nói: “Cô ơi, cô có thể cầu tình giúp cháu, kêu cha trả đồ lại cho cháu không.”
“Tô Thương.”
Tô Dực Cân nghe được lời này, lập tức trừng mắt liếc nhìn Tô Thương một cái: “Sao ngay cả đồ của trẻ con em cũng cướp hả, còn không mau đem ba lô ra đây!”
“Mẹ nó!”
Tô Thương đen mặt, thấy Tô Tinh Hà ngồi xổm phía sau bà chị, đắc ý vênh váo cười hì hì, anh hận không thể bốp bốp đánh đầu con trai để nó hỏng luôn cho rồi.
Nhưng có chị ở ngay cạnh, động thủ có chút không thực tế.
Không có cách nào khác, Tô Thương đành lấy ba lô từ vòng tay lưu trữ ra, trả lại cho Tô Tinh Hà.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Dực Cân cười nói: "Bây giờ người mà chị yêu thương nhất chính là cháu trai của chị. Em buông tay nhanh lên, bằng không thì chị sẽ dùng sức đấy." "Em, cái quái..." Tô Thương bị ép phải buông tay ra, nhìn Tô Dực Cân cười khổ nói: "Cho nên, chị à, tình yêu sẽ biến mất đúng không?" Tô Dực Cân không thèm để ý tới Tô Thương, mà lại dịu dnagf nói: "Cháu trai, cháu còn đau không?" "Đau ạ, hu hu hu." Tô Tinh Hà khóc lóc thảm thiết: "Cha thường hay véo mặt con lắm, cô ơi, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho con." "Tô Thương, lần sau em đừng có nhéo nữa, nếu để chị nhìn thấy thì đừng trách sao chị không khách sáo với em đấy." Tô Dực Cân sầm mặt uy hiếp. Tô Thương? Đệt! Tuyệt tình vậy luôn cơ á, giờ không thèm gọi em trai luôn? Cái quái quỷ gì đây, anh sinh một đứa con trai ra giờ nhóc lại đi tranh giành tình cảm với anh, cái này là chuyện gì vậy nè. Tô Thương liên tục cười khổ, sau đó giải thích: "Chị à, em làm vậy là đang giúp nhóc đấy, véo mặt nhóc cho nhóc đẹp trai thêm một chút, không phải lúc còn nhỏ chị cũng hay véo mặt em như vậy sao." "Khỉ ấy, nhéo mặt thì liên quan gì đến chuyện lớn lên sẽ đẹp trai chứ?" "Ơ, chị à, nhưng lúc trước chị đã nói như vậy mà..." Tô Dực Cân nghe anh nói như vậy, nghiêm túc nói: "Chị chỉ lừa em mà thôi." Tô Thương: "..."Tình cảm của bà chị này thay đổi đích xác triệt để thật đấy. Từ yêu thương dành cho em trai, giờ hoàn toàn chuyển sang cháu trai, thật sự không lưu lại chút gì cả. “Cô ơi, ở chỗ cha có ba lô của cháu, ba lô kia là m3nh căn của cháu, bên trong có bình sữa, bánh quy gấu nhỏ của cháu nữa.” Lúc này, Tô Tinh Hà đáng thương nói: “Cô ơi, cô có thể cầu tình giúp cháu, kêu cha trả đồ lại cho cháu không.” “Tô Thương.” Tô Dực Cân nghe được lời này, lập tức trừng mắt liếc nhìn Tô Thương một cái: “Sao ngay cả đồ của trẻ con em cũng cướp hả, còn không mau đem ba lô ra đây!” “Mẹ nó!” Tô Thương đen mặt, thấy Tô Tinh Hà ngồi xổm phía sau bà chị, đắc ý vênh váo cười hì hì, anh hận không thể bốp bốp đánh đầu con trai để nó hỏng luôn cho rồi. Nhưng có chị ở ngay cạnh, động thủ có chút không thực tế. Không có cách nào khác, Tô Thương đành lấy ba lô từ vòng tay lưu trữ ra, trả lại cho Tô Tinh Hà.