“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 813
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ặc ặc. Lý Kỳ Kỳ nghe vậy, nhất thời há to miệng, trợn mắt ngẩn người. Thì ra, người thật sự lợi hại, là anh rể sao! Tiên đế không phải vô địch thật sự, thế gian vẫn còn Lý Nguyệt. Hôm qua bị giày vò một đêm, thật sự làm Tô Thương mệt muốn chết rồi, đến bây giờ eo và lưng đều bị đau nhức. "Anh...anh rể, chị gái em, chị ấy..." Lý Kỳ Kỳ muốn hỏi rõ ràng tình hình của Lý Nguyệt, nhưng mà lời nói đến miệng lại xấu hổ không dám nói. "Đừng làm phiền cô ấy, để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi." Tô Thương sửa lại quần áo một chút, ánh mắt nhìn lên người Lý Kỳ Kỳ, nghi ngờ nói: "Hửm, Kỳ Kỳ, sao mắt cô thâm như vậy, tối qua ngủ không ngon giấc sao?" "Tôi..." Lý Kỳ Kỳ nhìn Tô Thương có chút oán trách, còn mặt mũi hỏi nữa sao, đều tại tiếng động của hai người quá to, chỉ cách một bức tường, sao mà tôi ngủ được chứ. Có điều. Lý Kỳ Kỳ lại ngại không dám nói ra, mà chỉ là thuận miệng giải thích: "Tối qua tôi mất ngủ." "Hả, vậy thì cô nhanh nghỉ ngơi đi, lần sau đừng thức khuya nữa, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu." "Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây, bên ngoài còn một số chuyện đang chờ tôi giải quyết" Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, Lý Kỳ Kỳ đầy hiếu kỳ đẩy cửa phòng chị gái mình. "Tô...Tô Thương, sao anh lại quay lại, không phải anh mới nói, chỉ cần em gọi anh là cha, thì anh sẽ tha cho em hay sao." "Em đã gọi rồi đó, còn gọi liền hai tiếng, dịu dàng có, nũng nịu có, sao anh không giữ lời vậy, em thật sự chịu không nổi đâu, xin anh tha cho em đi mà." Lý Nguyệt nằm ở trên giường, không nhìn thấy người đang đi vào là Lý Kỳ Kỳ. Cô còn tưởng là Tô Thương, vì thế vội vàng trốn ở trong chăn, dùng giọng điệu cầu xin mà nói: "Có phải em gọi mà anh chưa hài lòng hả, em sẽ gọi anh hai tiếng nữa cũng được, anh đừng có quay lại nha, cha, cha." Lý Kỳ Kỳ chạy đến bên giường, sau khi nghe được những lời này của chị mình, đột nhiên trợn mắt há miệng, mặt mũi đầy kinh ngạc. "Hửm?" "Tô Thương, sao anh lại không nói chuyện, có phải anh muốn chơi xấu rồi không, em cho anh mặt mũi rồi mà...Kỳ...Kỳ...Kỳ Kỳ!" Lý Nguyệt không nghe được động tĩnh gì, liền ngồi dậy, dùng chăn cuộn lấy cơ thể mình, chỉ để đầu lộ ra ngoài, tóc tai cực kỳ lộn xộn, đang nói về chuyện tối hôm qua đã trải qua.
Ặc ặc.
Lý Kỳ Kỳ nghe vậy, nhất thời há to miệng, trợn mắt ngẩn người.
Thì ra, người thật sự lợi hại, là anh rể sao!
Tiên đế không phải vô địch thật sự, thế gian vẫn còn Lý Nguyệt.
Hôm qua bị giày vò một đêm, thật sự làm Tô Thương mệt muốn chết rồi, đến bây giờ eo và lưng đều bị đau nhức.
"Anh...anh rể, chị gái em, chị ấy..."
Lý Kỳ Kỳ muốn hỏi rõ ràng tình hình của Lý Nguyệt, nhưng mà lời nói đến miệng lại xấu hổ không dám nói.
"Đừng làm phiền cô ấy, để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Thương sửa lại quần áo một chút, ánh mắt nhìn lên người Lý Kỳ Kỳ, nghi ngờ nói: "Hửm, Kỳ Kỳ, sao mắt cô thâm như vậy, tối qua ngủ không ngon giấc sao?"
"Tôi..."
Lý Kỳ Kỳ nhìn Tô Thương có chút oán trách, còn mặt mũi hỏi nữa sao, đều tại tiếng động của hai người quá to, chỉ cách một bức tường, sao mà tôi ngủ được chứ.
Có điều.
Lý Kỳ Kỳ lại ngại không dám nói ra, mà chỉ là thuận miệng giải thích: "Tối qua tôi mất ngủ."
"Hả, vậy thì cô nhanh nghỉ ngơi đi, lần sau đừng thức khuya nữa, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."
"Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây, bên ngoài còn một số chuyện đang chờ tôi giải quyết"
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, Lý Kỳ Kỳ đầy hiếu kỳ đẩy cửa phòng chị gái mình.
"Tô...Tô Thương, sao anh lại quay lại, không phải anh mới nói, chỉ cần em gọi anh là cha, thì anh sẽ tha cho em hay sao."
"Em đã gọi rồi đó, còn gọi liền hai tiếng, dịu dàng có, nũng nịu có, sao anh không giữ lời vậy, em thật sự chịu không nổi đâu, xin anh tha cho em đi mà."
Lý Nguyệt nằm ở trên giường, không nhìn thấy người đang đi vào là Lý Kỳ Kỳ.
Cô còn tưởng là Tô Thương, vì thế vội vàng trốn ở trong chăn, dùng giọng điệu cầu xin mà nói: "Có phải em gọi mà anh chưa hài lòng hả, em sẽ gọi anh hai tiếng nữa cũng được, anh đừng có quay lại nha, cha, cha."
Lý Kỳ Kỳ chạy đến bên giường, sau khi nghe được những lời này của chị mình, đột nhiên trợn mắt há miệng, mặt mũi đầy kinh ngạc.
"Hửm?"
"Tô Thương, sao anh lại không nói chuyện, có phải anh muốn chơi xấu rồi không, em cho anh mặt mũi rồi mà...Kỳ...Kỳ...Kỳ Kỳ!"
Lý Nguyệt không nghe được động tĩnh gì, liền ngồi dậy, dùng chăn cuộn lấy cơ thể mình, chỉ để đầu lộ ra ngoài, tóc tai cực kỳ lộn xộn, đang nói về chuyện tối hôm qua đã trải qua.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ặc ặc. Lý Kỳ Kỳ nghe vậy, nhất thời há to miệng, trợn mắt ngẩn người. Thì ra, người thật sự lợi hại, là anh rể sao! Tiên đế không phải vô địch thật sự, thế gian vẫn còn Lý Nguyệt. Hôm qua bị giày vò một đêm, thật sự làm Tô Thương mệt muốn chết rồi, đến bây giờ eo và lưng đều bị đau nhức. "Anh...anh rể, chị gái em, chị ấy..." Lý Kỳ Kỳ muốn hỏi rõ ràng tình hình của Lý Nguyệt, nhưng mà lời nói đến miệng lại xấu hổ không dám nói. "Đừng làm phiền cô ấy, để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi." Tô Thương sửa lại quần áo một chút, ánh mắt nhìn lên người Lý Kỳ Kỳ, nghi ngờ nói: "Hửm, Kỳ Kỳ, sao mắt cô thâm như vậy, tối qua ngủ không ngon giấc sao?" "Tôi..." Lý Kỳ Kỳ nhìn Tô Thương có chút oán trách, còn mặt mũi hỏi nữa sao, đều tại tiếng động của hai người quá to, chỉ cách một bức tường, sao mà tôi ngủ được chứ. Có điều. Lý Kỳ Kỳ lại ngại không dám nói ra, mà chỉ là thuận miệng giải thích: "Tối qua tôi mất ngủ." "Hả, vậy thì cô nhanh nghỉ ngơi đi, lần sau đừng thức khuya nữa, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu." "Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây, bên ngoài còn một số chuyện đang chờ tôi giải quyết" Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, Lý Kỳ Kỳ đầy hiếu kỳ đẩy cửa phòng chị gái mình. "Tô...Tô Thương, sao anh lại quay lại, không phải anh mới nói, chỉ cần em gọi anh là cha, thì anh sẽ tha cho em hay sao." "Em đã gọi rồi đó, còn gọi liền hai tiếng, dịu dàng có, nũng nịu có, sao anh không giữ lời vậy, em thật sự chịu không nổi đâu, xin anh tha cho em đi mà." Lý Nguyệt nằm ở trên giường, không nhìn thấy người đang đi vào là Lý Kỳ Kỳ. Cô còn tưởng là Tô Thương, vì thế vội vàng trốn ở trong chăn, dùng giọng điệu cầu xin mà nói: "Có phải em gọi mà anh chưa hài lòng hả, em sẽ gọi anh hai tiếng nữa cũng được, anh đừng có quay lại nha, cha, cha." Lý Kỳ Kỳ chạy đến bên giường, sau khi nghe được những lời này của chị mình, đột nhiên trợn mắt há miệng, mặt mũi đầy kinh ngạc. "Hửm?" "Tô Thương, sao anh lại không nói chuyện, có phải anh muốn chơi xấu rồi không, em cho anh mặt mũi rồi mà...Kỳ...Kỳ...Kỳ Kỳ!" Lý Nguyệt không nghe được động tĩnh gì, liền ngồi dậy, dùng chăn cuộn lấy cơ thể mình, chỉ để đầu lộ ra ngoài, tóc tai cực kỳ lộn xộn, đang nói về chuyện tối hôm qua đã trải qua.