“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 812
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh mặt mũi tràn đầy khen ngợi, liếc nhìn Tiêu Đình một chút, sau đó ánh mắt nhìn lên người Ngũ Bình, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế như muốn giết người, thản nhiên nói: "Ừm, đứng lên đi, người trong nhà đánh nhau mà thôi, tôi tất nhiên sẽ ra tay lưu tình rồi." "Nhớ kỹ, chuyện vừa rồi không được truyền ra ngoài, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí." "Vâng!" Tiêu Đình và Ngũ Bình cùng nhau trả lời. "Vâng!" Cùng lúc này, 48 thành viên còn lại đang ẩn núp trong bóng tối, nhao nhao xuất hiện, quỳ một chân xuống đất, tất cả cùng đồng thanh trả lời. ??? Mẹ nó chứ! Những tên này từ đâu ra vậy trời, sao mình không phát giác được! Tô Thần Binh tức xạm mặt lại, biểu cảm hết sức phức tạp, sau đó liền xị mặt đi ra. Không thể chọc vào, không thể chọc vào được. Bên ngoài thật đáng sợ, vẫn là mật thất dưới đất thích hợp với mình hơn. Giờ phút này. Tô Thần Binh hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ mặc kệ chuyện nhà họ Tô, chính mình phải bế quan tu luyện, chờ tu chân có thành tựu mới ra ngoài. ... Vật đổi sao dời. Vô tri vô giác, đã đến ngày thứ hai. Trang viên nhà họ Lý. Suốt buổi tối, Tô Thương cùng Lý Nguyệt vẫn liêm tục "vận động", đến khi mỗi người thật sự kiệt sức mới chịu bỏ qua. Nhưng mà chỉ khổ Lý Kỳ Kỳ thôi. Cô ấy ở tại căn phòng ngay bên cạnh, mặt mày buồn bã đẩy cửa ra ngoài, oán hận nhìn chằm chằm vào cửa phòng Lý Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật đáng giận, khoe khoang cái gì chứ, chờ em có bạn trai, em cũng mang về nhà, hừm!" Két...Két... Đúng lúc này, cửa phòng Lý Nguyệt mở ra. Ngay sau đó, mặt mũi Tô Thương đầy mệt mỏi, vịn tường đi ra, trên mặt đều là vết son môi, trên cổ còn có mấy dấu vết như quả dâu tây đỏ đỏ. "Kỳ Kỳ." Nhìn thấy Lý kỳ kỳ, Tô Thương nhất thời đứng dậy, cười chào hỏi. "Ha ha, anh rể." Lý Kỳ Kỳ dừng một chút, sau đó nhịn không được mà trêu chọc nói: "Tối hôm qua mạnh dữ vậy hả, giờ phải vịn tường à ra ngoài luôn rồi sao?" "Khụ khụ." Tô Thương sờ lên mũi, thoáng có chút lúng túng nói: "Nói bậy cái gì đó, tôi chẳng qua là cảm thấy mặt tường nhà cô không tệ, vì thế mới sờ soạng một chút, định khi về nhà cũng làm cho nhà tôi loại tường như thế." "Anh rể tốt, đừng giả vờ nữa, trong lòng em rất rõ nha, xem ra trận chiến này, người thua là anh rồi." Lý Kỳ Kỳ cười như không cười mà nói: "Chị gái em không hổ danh là giáo viên vũ đạo nha, chuyện trước kia chưa từng làm qua, giờ mới làm lần đầu mà cũng lợi hại như vậy, đúng là thiên phú bẩm sinh mà." "Nói bậy!" Tô Thương cảm thấy cần phải giữ gìn tôn nghiêm của mình, liền nghiêm túc nói: "Cô chỉ nhìn thấy tôi vịn tường mà đi ra, lại không để ý đến chuyện chị gái cô đến khả năng bước xuống giường cũng không có nữa rồi sao!"
Tô Thần Binh mặt mũi tràn đầy khen ngợi, liếc nhìn Tiêu Đình một chút, sau đó ánh mắt nhìn lên người Ngũ Bình, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế như muốn giết người, thản nhiên nói: "Ừm, đứng lên đi, người trong nhà đánh nhau mà thôi, tôi tất nhiên sẽ ra tay lưu tình rồi."
"Nhớ kỹ, chuyện vừa rồi không được truyền ra ngoài, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí."
"Vâng!"
Tiêu Đình và Ngũ Bình cùng nhau trả lời.
"Vâng!"
Cùng lúc này, 48 thành viên còn lại đang ẩn núp trong bóng tối, nhao nhao xuất hiện, quỳ một chân xuống đất, tất cả cùng đồng thanh trả lời.
???
Mẹ nó chứ!
Những tên này từ đâu ra vậy trời, sao mình không phát giác được!
Tô Thần Binh tức xạm mặt lại, biểu cảm hết sức phức tạp, sau đó liền xị mặt đi ra.
Không thể chọc vào, không thể chọc vào được.
Bên ngoài thật đáng sợ, vẫn là mật thất dưới đất thích hợp với mình hơn.
Giờ phút này.
Tô Thần Binh hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ mặc kệ chuyện nhà họ Tô, chính mình phải bế quan tu luyện, chờ tu chân có thành tựu mới ra ngoài.
...
Vật đổi sao dời.
Vô tri vô giác, đã đến ngày thứ hai.
Trang viên nhà họ Lý.
Suốt buổi tối, Tô Thương cùng Lý Nguyệt vẫn liêm tục "vận động", đến khi mỗi người thật sự kiệt sức mới chịu bỏ qua.
Nhưng mà chỉ khổ Lý Kỳ Kỳ thôi.
Cô ấy ở tại căn phòng ngay bên cạnh, mặt mày buồn bã đẩy cửa ra ngoài, oán hận nhìn chằm chằm vào cửa phòng Lý Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật đáng giận, khoe khoang cái gì chứ, chờ em có bạn trai, em cũng mang về nhà, hừm!"
Két...Két...
Đúng lúc này, cửa phòng Lý Nguyệt mở ra.
Ngay sau đó, mặt mũi Tô Thương đầy mệt mỏi, vịn tường đi ra, trên mặt đều là vết son môi, trên cổ còn có mấy dấu vết như quả dâu tây đỏ đỏ.
"Kỳ Kỳ." Nhìn thấy Lý kỳ kỳ, Tô Thương nhất thời đứng dậy, cười chào hỏi.
"Ha ha, anh rể."
Lý Kỳ Kỳ dừng một chút, sau đó nhịn không được mà trêu chọc nói: "Tối hôm qua mạnh dữ vậy hả, giờ phải vịn tường à ra ngoài luôn rồi sao?"
"Khụ khụ."
Tô Thương sờ lên mũi, thoáng có chút lúng túng nói: "Nói bậy cái gì đó, tôi chẳng qua là cảm thấy mặt tường nhà cô không tệ, vì thế mới sờ soạng một chút, định khi về nhà cũng làm cho nhà tôi loại tường như thế."
"Anh rể tốt, đừng giả vờ nữa, trong lòng em rất rõ nha, xem ra trận chiến này, người thua là anh rồi."
Lý Kỳ Kỳ cười như không cười mà nói: "Chị gái em không hổ danh là giáo viên vũ đạo nha, chuyện trước kia chưa từng làm qua, giờ mới làm lần đầu mà cũng lợi hại như vậy, đúng là thiên phú bẩm sinh mà."
"Nói bậy!"
Tô Thương cảm thấy cần phải giữ gìn tôn nghiêm của mình, liền nghiêm túc nói: "Cô chỉ nhìn thấy tôi vịn tường mà đi ra, lại không để ý đến chuyện chị gái cô đến khả năng bước xuống giường cũng không có nữa rồi sao!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh mặt mũi tràn đầy khen ngợi, liếc nhìn Tiêu Đình một chút, sau đó ánh mắt nhìn lên người Ngũ Bình, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế như muốn giết người, thản nhiên nói: "Ừm, đứng lên đi, người trong nhà đánh nhau mà thôi, tôi tất nhiên sẽ ra tay lưu tình rồi." "Nhớ kỹ, chuyện vừa rồi không được truyền ra ngoài, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí." "Vâng!" Tiêu Đình và Ngũ Bình cùng nhau trả lời. "Vâng!" Cùng lúc này, 48 thành viên còn lại đang ẩn núp trong bóng tối, nhao nhao xuất hiện, quỳ một chân xuống đất, tất cả cùng đồng thanh trả lời. ??? Mẹ nó chứ! Những tên này từ đâu ra vậy trời, sao mình không phát giác được! Tô Thần Binh tức xạm mặt lại, biểu cảm hết sức phức tạp, sau đó liền xị mặt đi ra. Không thể chọc vào, không thể chọc vào được. Bên ngoài thật đáng sợ, vẫn là mật thất dưới đất thích hợp với mình hơn. Giờ phút này. Tô Thần Binh hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ mặc kệ chuyện nhà họ Tô, chính mình phải bế quan tu luyện, chờ tu chân có thành tựu mới ra ngoài. ... Vật đổi sao dời. Vô tri vô giác, đã đến ngày thứ hai. Trang viên nhà họ Lý. Suốt buổi tối, Tô Thương cùng Lý Nguyệt vẫn liêm tục "vận động", đến khi mỗi người thật sự kiệt sức mới chịu bỏ qua. Nhưng mà chỉ khổ Lý Kỳ Kỳ thôi. Cô ấy ở tại căn phòng ngay bên cạnh, mặt mày buồn bã đẩy cửa ra ngoài, oán hận nhìn chằm chằm vào cửa phòng Lý Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật đáng giận, khoe khoang cái gì chứ, chờ em có bạn trai, em cũng mang về nhà, hừm!" Két...Két... Đúng lúc này, cửa phòng Lý Nguyệt mở ra. Ngay sau đó, mặt mũi Tô Thương đầy mệt mỏi, vịn tường đi ra, trên mặt đều là vết son môi, trên cổ còn có mấy dấu vết như quả dâu tây đỏ đỏ. "Kỳ Kỳ." Nhìn thấy Lý kỳ kỳ, Tô Thương nhất thời đứng dậy, cười chào hỏi. "Ha ha, anh rể." Lý Kỳ Kỳ dừng một chút, sau đó nhịn không được mà trêu chọc nói: "Tối hôm qua mạnh dữ vậy hả, giờ phải vịn tường à ra ngoài luôn rồi sao?" "Khụ khụ." Tô Thương sờ lên mũi, thoáng có chút lúng túng nói: "Nói bậy cái gì đó, tôi chẳng qua là cảm thấy mặt tường nhà cô không tệ, vì thế mới sờ soạng một chút, định khi về nhà cũng làm cho nhà tôi loại tường như thế." "Anh rể tốt, đừng giả vờ nữa, trong lòng em rất rõ nha, xem ra trận chiến này, người thua là anh rồi." Lý Kỳ Kỳ cười như không cười mà nói: "Chị gái em không hổ danh là giáo viên vũ đạo nha, chuyện trước kia chưa từng làm qua, giờ mới làm lần đầu mà cũng lợi hại như vậy, đúng là thiên phú bẩm sinh mà." "Nói bậy!" Tô Thương cảm thấy cần phải giữ gìn tôn nghiêm của mình, liền nghiêm túc nói: "Cô chỉ nhìn thấy tôi vịn tường mà đi ra, lại không để ý đến chuyện chị gái cô đến khả năng bước xuống giường cũng không có nữa rồi sao!"