“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 904

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ở đầu dây bên kia, Thiên Sơn Tuyết ngồi ngay ngắn trên đại điện, xung quanh vắng lặng.  Cô ấy đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nghe tiếng thở của Tô Thương, trong mắt lại trào ra nước mắt.  Muốn nói...nhưng nước mắt đã chảy trước rồi.  "Tuyết...Tuyết Nhi."  Im lặng một lúc lâu, Tô Thương mới nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tiền điện thoại đắt lắm đó, chúng ta mà không nói lời nào thì thiệt lắm đó nha."  "Phụt!"  Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, liền ười ra thành tiếng, lau đi những giọt nước mắt rồi nói ra: "Tô Thương, anh cũng giống như xưa, luôn có cách để dỗ em vui."  Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ hỏi: "Em vừa mới gọi anh là gì?"  "Tô Thương." Thiên Sơn Tuyết trả lời.  "Không đúng, trong nhận thức của em, tôi không phải là Tô Huyền Thiên hay sao chứ?"  Tô Thương khẽ cười nói: "Tuyết Nhi, em biết thân phận của anh từ khi nào vậy?"  "Lần đầu tiên gặp nhau, em đã đoán được rồi." Thiên Sơn Tuyết nói như thật.  Tô Thương như tỉnh ra, sau đó cười nói: "Nói như vậy, em vẫn luôn muốn diễn kịch với anh sao?"  "Anh không phải cũng giống vậy sao?" Thiên Sơn Tuyết cười hỏi lại.  "Ha ha."  Tô Thương nhịn không được mà cười ra thành tiếng, sau đó nói: "Tuyết Nhi, trong lòng anh đang có rất nhiều nghi ngờ, không biết em có tiện trả lời không?"  "Anh hỏi đi, nếu có thể nói cho anh thì em sẽ không giấu." Thiên Sơn Tuyết dịu dàng nói.  "Ừm."  Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi vấn đề thứ nhất: "Tuyết Nhi, em đã là minh chủ của liên minh chợ Cửu Môn, chắc hẳn 5 năm trước, cũng là người luyện võ nhỉ."  "Em che giấu thân phận, đi đến cạnh anh, đúng lúc anh đang say rượu, cũng không chống cự anh làm chuyện đó em, cuối cùng là vì cái gì?"  Sự nghi ngờ này, giấu ở trong lòng Tô Thương rất lâu rồi, anh vẫn luôn nghĩ mãi không ra.  "Chuyện này, em có thể trả lời cho anh."  Thiên Sơn Tuyết do dự một lúc, rồi nói: "Tô Thương, thật ra ngay từ đầu tiếp cận anh, chính là mục đích của em."  "Lai lịch nhà họ Tô các anh, không phải bình thường, có lẽ ông nội Tô đã nói rõ với anh rồi chứ?"  "Ừm, anh biết hết rồi, nhà họ Tô đến từ Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ." Tô Thương gật đầu nói.  "Nếu anh đã biết, thì em sẽ giải thích đơn giản hơn."  

Ở đầu dây bên kia, Thiên Sơn Tuyết ngồi ngay ngắn trên đại điện, xung quanh vắng lặng.  

Cô ấy đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nghe tiếng thở của Tô Thương, trong mắt lại trào ra nước mắt.  

Muốn nói...nhưng nước mắt đã chảy trước rồi.  

"Tuyết...Tuyết Nhi."  

Im lặng một lúc lâu, Tô Thương mới nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tiền điện thoại đắt lắm đó, chúng ta mà không nói lời nào thì thiệt lắm đó nha."  

"Phụt!"  

Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, liền ười ra thành tiếng, lau đi những giọt nước mắt rồi nói ra: "Tô Thương, anh cũng giống như xưa, luôn có cách để dỗ em vui."  

Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ hỏi: "Em vừa mới gọi anh là gì?"  

"Tô Thương." Thiên Sơn Tuyết trả lời.  

"Không đúng, trong nhận thức của em, tôi không phải là Tô Huyền Thiên hay sao chứ?"  

Tô Thương khẽ cười nói: "Tuyết Nhi, em biết thân phận của anh từ khi nào vậy?"  

"Lần đầu tiên gặp nhau, em đã đoán được rồi." Thiên Sơn Tuyết nói như thật.  

Tô Thương như tỉnh ra, sau đó cười nói: "Nói như vậy, em vẫn luôn muốn diễn kịch với anh sao?"  

"Anh không phải cũng giống vậy sao?" Thiên Sơn Tuyết cười hỏi lại.  

"Ha ha."  

Tô Thương nhịn không được mà cười ra thành tiếng, sau đó nói: "Tuyết Nhi, trong lòng anh đang có rất nhiều nghi ngờ, không biết em có tiện trả lời không?"  

"Anh hỏi đi, nếu có thể nói cho anh thì em sẽ không giấu." Thiên Sơn Tuyết dịu dàng nói.  

"Ừm."  

Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi vấn đề thứ nhất: "Tuyết Nhi, em đã là minh chủ của liên minh chợ Cửu Môn, chắc hẳn 5 năm trước, cũng là người luyện võ nhỉ."  

"Em che giấu thân phận, đi đến cạnh anh, đúng lúc anh đang say rượu, cũng không chống cự anh làm chuyện đó em, cuối cùng là vì cái gì?"  

Sự nghi ngờ này, giấu ở trong lòng Tô Thương rất lâu rồi, anh vẫn luôn nghĩ mãi không ra.  

"Chuyện này, em có thể trả lời cho anh."  

Thiên Sơn Tuyết do dự một lúc, rồi nói: "Tô Thương, thật ra ngay từ đầu tiếp cận anh, chính là mục đích của em."  

"Lai lịch nhà họ Tô các anh, không phải bình thường, có lẽ ông nội Tô đã nói rõ với anh rồi chứ?"  

"Ừm, anh biết hết rồi, nhà họ Tô đến từ Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ." Tô Thương gật đầu nói.  

"Nếu anh đã biết, thì em sẽ giải thích đơn giản hơn."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ở đầu dây bên kia, Thiên Sơn Tuyết ngồi ngay ngắn trên đại điện, xung quanh vắng lặng.  Cô ấy đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nghe tiếng thở của Tô Thương, trong mắt lại trào ra nước mắt.  Muốn nói...nhưng nước mắt đã chảy trước rồi.  "Tuyết...Tuyết Nhi."  Im lặng một lúc lâu, Tô Thương mới nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tiền điện thoại đắt lắm đó, chúng ta mà không nói lời nào thì thiệt lắm đó nha."  "Phụt!"  Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, liền ười ra thành tiếng, lau đi những giọt nước mắt rồi nói ra: "Tô Thương, anh cũng giống như xưa, luôn có cách để dỗ em vui."  Tô Thương cười cười, sau đó nghi ngờ hỏi: "Em vừa mới gọi anh là gì?"  "Tô Thương." Thiên Sơn Tuyết trả lời.  "Không đúng, trong nhận thức của em, tôi không phải là Tô Huyền Thiên hay sao chứ?"  Tô Thương khẽ cười nói: "Tuyết Nhi, em biết thân phận của anh từ khi nào vậy?"  "Lần đầu tiên gặp nhau, em đã đoán được rồi." Thiên Sơn Tuyết nói như thật.  Tô Thương như tỉnh ra, sau đó cười nói: "Nói như vậy, em vẫn luôn muốn diễn kịch với anh sao?"  "Anh không phải cũng giống vậy sao?" Thiên Sơn Tuyết cười hỏi lại.  "Ha ha."  Tô Thương nhịn không được mà cười ra thành tiếng, sau đó nói: "Tuyết Nhi, trong lòng anh đang có rất nhiều nghi ngờ, không biết em có tiện trả lời không?"  "Anh hỏi đi, nếu có thể nói cho anh thì em sẽ không giấu." Thiên Sơn Tuyết dịu dàng nói.  "Ừm."  Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi vấn đề thứ nhất: "Tuyết Nhi, em đã là minh chủ của liên minh chợ Cửu Môn, chắc hẳn 5 năm trước, cũng là người luyện võ nhỉ."  "Em che giấu thân phận, đi đến cạnh anh, đúng lúc anh đang say rượu, cũng không chống cự anh làm chuyện đó em, cuối cùng là vì cái gì?"  Sự nghi ngờ này, giấu ở trong lòng Tô Thương rất lâu rồi, anh vẫn luôn nghĩ mãi không ra.  "Chuyện này, em có thể trả lời cho anh."  Thiên Sơn Tuyết do dự một lúc, rồi nói: "Tô Thương, thật ra ngay từ đầu tiếp cận anh, chính là mục đích của em."  "Lai lịch nhà họ Tô các anh, không phải bình thường, có lẽ ông nội Tô đã nói rõ với anh rồi chứ?"  "Ừm, anh biết hết rồi, nhà họ Tô đến từ Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ." Tô Thương gật đầu nói.  "Nếu anh đã biết, thì em sẽ giải thích đơn giản hơn."  

Chương 904