“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 905
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thì ra là thế. Nghe Thiên Sơn Tuyết giải thích xong, Tô Thương bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách đối phương lại hi sinh cả sự trong sạch mà tiếp cận mình. Chỉ có điều, trong lòng Tô Thương lại có thêm nghi ngờ, nhịn không được mà hỏi: "Tuyết Nhi, là ai đoán nhà họ Tô sẽ vùng lên lần nữa?" "Lão môn chủ, Thiên Cơ Môn." Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm nói. Lại là ông ta! Khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, tự lẩm bẩm: "Xem ra núi Võ Đang, không đi không được rồi, lão già kia, chắn hẳn phải biết chỗ ở của ông cố mình, thậm chí còn có liên quan đến những người tu chân mất tích, hoặc là ông ta cũng có hiểu biết về họ." "Tô Thương, anh còn muốn hỏi gì không?" Lúc này, Thiên Sơn Tuyết dò hỏi. "Có, có điều chỉ là vấn đề nhỏ thôi, chờ khi chúng ta gặp nhau, anh mới nói chuyện nhiều với em hơn." Tô Thương cười cười nói. "Ừm." Thiên Sơn Tuyết gật đầu, sau đó cười nói: "Bây giờ, đến lượt em hỏi anh rồi, em cũng có mấy chuyện muốn hỏi anh một chút." "Ha ha." Tô Thương cười nói: "Tuyết nhi, em hỏi đi." "Tô Thương, em muốn biết, lần trước bản thân anh bị trọng thương, đáng lẽ phải chết không thể nghi ngờ nữa, sao mà anh sống được chứ?" Thiên Sơn Tuyết tò mò hỏi. Lúc trước cô nhận định Tô Thương hoàn toàn không thể sống lại được, thậm chí đã lựa chọn rời đi, không muốn tận mắt nhìn Tô Thương chết đi, để tránh trong lòng càng thêm bi thương. Nhưng ai ngờ, Tô Thương thế mà có thể sống lại, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của cô. "Ở Giang Bắc có một thầy thuốc, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy là đồ đệ của anh, tình cảm của ông ấy và anh cũng tính là tạm được." Tô Thương nói như thật: "Hoa Thời Mạc có một viên cổ đan dược gia truyền, có thể cải tử hoàn sinh, cực kỳ thần kỳ, ông ấy thấy anh hấp hối, liền đem viên cổ đan dược đó cho anh ăn, anh mới có thể khỏi hẳn." "Là như thế sao, Tô Thương, anh may mắn thật đấy." Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói. "Đó là tất nhiên rồi, nếu anh không may mắn, có thể một pháo nổ hau lần được hả." Tô Thương tinh nghịch cười nói. "Anh, thật vô liêm sỉ." Thiên Sơn Tuyết nghe nói như thế, nhất thời khuôn mặt ngọc ửng hồng, so với dáng vẻ lạnh lùng như băng vốn của cô ấy, nhìn tưởng như hai người. Sau khi dừng lại vài giây sau, Thiên Sơn Tuyết liền nói: "Đừng ba hoa nữa, em còn có chuyện, liên quan đến thực lực của anh." "5 năm trước, anh chỉ là một người bình thường, cũng không phải là người luyện võ, vì sao mà 5 năm không gặp, anh đột nhiên lại có thực lực cường đại như vậy chứ?" Tô Thương suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tuyết Nhi, anh là con cháu của nhà họ Tô ở Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ, những chuyện khác, anh có cần phải giải thích thêm không?" "Không cần." Nghe được ba chữ Tô Vô Kỵ, Thiên Sơn Tuyết trong lòng đã có đáp án, vội hỏi tiếp: "Đúng rồi, Tô Thương, Tô Tinh Hà có phải đang ở chỗ anh không?" "Ừm!"
Thì ra là thế.
Nghe Thiên Sơn Tuyết giải thích xong, Tô Thương bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách đối phương lại hi sinh cả sự trong sạch mà tiếp cận mình.
Chỉ có điều, trong lòng Tô Thương lại có thêm nghi ngờ, nhịn không được mà hỏi: "Tuyết Nhi, là ai đoán nhà họ Tô sẽ vùng lên lần nữa?"
"Lão môn chủ, Thiên Cơ Môn." Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm nói.
Lại là ông ta!
Khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, tự lẩm bẩm: "Xem ra núi Võ Đang, không đi không được rồi, lão già kia, chắn hẳn phải biết chỗ ở của ông cố mình, thậm chí còn có liên quan đến những người tu chân mất tích, hoặc là ông ta cũng có hiểu biết về họ."
"Tô Thương, anh còn muốn hỏi gì không?" Lúc này, Thiên Sơn Tuyết dò hỏi.
"Có, có điều chỉ là vấn đề nhỏ thôi, chờ khi chúng ta gặp nhau, anh mới nói chuyện nhiều với em hơn." Tô Thương cười cười nói.
"Ừm."
Thiên Sơn Tuyết gật đầu, sau đó cười nói: "Bây giờ, đến lượt em hỏi anh rồi, em cũng có mấy chuyện muốn hỏi anh một chút."
"Ha ha." Tô Thương cười nói: "Tuyết nhi, em hỏi đi."
"Tô Thương, em muốn biết, lần trước bản thân anh bị trọng thương, đáng lẽ phải chết không thể nghi ngờ nữa, sao mà anh sống được chứ?" Thiên Sơn Tuyết tò mò hỏi.
Lúc trước cô nhận định Tô Thương hoàn toàn không thể sống lại được, thậm chí đã lựa chọn rời đi, không muốn tận mắt nhìn Tô Thương chết đi, để tránh trong lòng càng thêm bi thương.
Nhưng ai ngờ, Tô Thương thế mà có thể sống lại, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của cô.
"Ở Giang Bắc có một thầy thuốc, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy là đồ đệ của anh, tình cảm của ông ấy và anh cũng tính là tạm được."
Tô Thương nói như thật: "Hoa Thời Mạc có một viên cổ đan dược gia truyền, có thể cải tử hoàn sinh, cực kỳ thần kỳ, ông ấy thấy anh hấp hối, liền đem viên cổ đan dược đó cho anh ăn, anh mới có thể khỏi hẳn."
"Là như thế sao, Tô Thương, anh may mắn thật đấy." Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói.
"Đó là tất nhiên rồi, nếu anh không may mắn, có thể một pháo nổ hau lần được hả." Tô Thương tinh nghịch cười nói.
"Anh, thật vô liêm sỉ."
Thiên Sơn Tuyết nghe nói như thế, nhất thời khuôn mặt ngọc ửng hồng, so với dáng vẻ lạnh lùng như băng vốn của cô ấy, nhìn tưởng như hai người.
Sau khi dừng lại vài giây sau, Thiên Sơn Tuyết liền nói: "Đừng ba hoa nữa, em còn có chuyện, liên quan đến thực lực của anh."
"5 năm trước, anh chỉ là một người bình thường, cũng không phải là người luyện võ, vì sao mà 5 năm không gặp, anh đột nhiên lại có thực lực cường đại như vậy chứ?"
Tô Thương suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tuyết Nhi, anh là con cháu của nhà họ Tô ở Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ, những chuyện khác, anh có cần phải giải thích thêm không?"
"Không cần."
Nghe được ba chữ Tô Vô Kỵ, Thiên Sơn Tuyết trong lòng đã có đáp án, vội hỏi tiếp: "Đúng rồi, Tô Thương, Tô Tinh Hà có phải đang ở chỗ anh không?"
"Ừm!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thì ra là thế. Nghe Thiên Sơn Tuyết giải thích xong, Tô Thương bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách đối phương lại hi sinh cả sự trong sạch mà tiếp cận mình. Chỉ có điều, trong lòng Tô Thương lại có thêm nghi ngờ, nhịn không được mà hỏi: "Tuyết Nhi, là ai đoán nhà họ Tô sẽ vùng lên lần nữa?" "Lão môn chủ, Thiên Cơ Môn." Thiên Sơn Tuyết không giấu diếm nói. Lại là ông ta! Khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, tự lẩm bẩm: "Xem ra núi Võ Đang, không đi không được rồi, lão già kia, chắn hẳn phải biết chỗ ở của ông cố mình, thậm chí còn có liên quan đến những người tu chân mất tích, hoặc là ông ta cũng có hiểu biết về họ." "Tô Thương, anh còn muốn hỏi gì không?" Lúc này, Thiên Sơn Tuyết dò hỏi. "Có, có điều chỉ là vấn đề nhỏ thôi, chờ khi chúng ta gặp nhau, anh mới nói chuyện nhiều với em hơn." Tô Thương cười cười nói. "Ừm." Thiên Sơn Tuyết gật đầu, sau đó cười nói: "Bây giờ, đến lượt em hỏi anh rồi, em cũng có mấy chuyện muốn hỏi anh một chút." "Ha ha." Tô Thương cười nói: "Tuyết nhi, em hỏi đi." "Tô Thương, em muốn biết, lần trước bản thân anh bị trọng thương, đáng lẽ phải chết không thể nghi ngờ nữa, sao mà anh sống được chứ?" Thiên Sơn Tuyết tò mò hỏi. Lúc trước cô nhận định Tô Thương hoàn toàn không thể sống lại được, thậm chí đã lựa chọn rời đi, không muốn tận mắt nhìn Tô Thương chết đi, để tránh trong lòng càng thêm bi thương. Nhưng ai ngờ, Tô Thương thế mà có thể sống lại, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của cô. "Ở Giang Bắc có một thầy thuốc, tên là Hoa Thời Mạc, ông ấy là đồ đệ của anh, tình cảm của ông ấy và anh cũng tính là tạm được." Tô Thương nói như thật: "Hoa Thời Mạc có một viên cổ đan dược gia truyền, có thể cải tử hoàn sinh, cực kỳ thần kỳ, ông ấy thấy anh hấp hối, liền đem viên cổ đan dược đó cho anh ăn, anh mới có thể khỏi hẳn." "Là như thế sao, Tô Thương, anh may mắn thật đấy." Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói. "Đó là tất nhiên rồi, nếu anh không may mắn, có thể một pháo nổ hau lần được hả." Tô Thương tinh nghịch cười nói. "Anh, thật vô liêm sỉ." Thiên Sơn Tuyết nghe nói như thế, nhất thời khuôn mặt ngọc ửng hồng, so với dáng vẻ lạnh lùng như băng vốn của cô ấy, nhìn tưởng như hai người. Sau khi dừng lại vài giây sau, Thiên Sơn Tuyết liền nói: "Đừng ba hoa nữa, em còn có chuyện, liên quan đến thực lực của anh." "5 năm trước, anh chỉ là một người bình thường, cũng không phải là người luyện võ, vì sao mà 5 năm không gặp, anh đột nhiên lại có thực lực cường đại như vậy chứ?" Tô Thương suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tuyết Nhi, anh là con cháu của nhà họ Tô ở Côn Luân, ông cố tôi là Tô Vô Kỵ, những chuyện khác, anh có cần phải giải thích thêm không?" "Không cần." Nghe được ba chữ Tô Vô Kỵ, Thiên Sơn Tuyết trong lòng đã có đáp án, vội hỏi tiếp: "Đúng rồi, Tô Thương, Tô Tinh Hà có phải đang ở chỗ anh không?" "Ừm!"