“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 921

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương tối sầm mặt lại, đang định hất tay Vương Phú Quý ra.  Nhưng mà lúc này, bóng dáng của Thục Phân lập lòe, lập tức xuất hiện trên người Tô Thương, nhìn qua giống như đang ghen tuông vậy, cô ấy trực tiếp nắm lấy tay Vương Phú Quý, dùng sức hất ra.  Ngay sau đó.  Thục Phân chặn ở trước mặt Tô Thương, sắc mặt khó coi nói: "Vương đại thiếu gia, lấy tay của anh ra, đừng đụng đến cậu chủ của tôi."  "Tay của cậu chủ, cô chủ Lý Nguyệt có thể đụng, chị Tuyết Nhi có thể đụng, chị Tây Dao có thể đụng, nhưng anh thì không được."  Thục Phân trịnh trọng uy hiếp: "Tôi cảnh cáo anh, cậu chủ tôi là thẳng, hoàn toàn là trai thẳng đó, anh đừng nghĩ có thể bẻ cong được anh ấy nha!"  "Tôi..."  Vương Phú Quý bối rối, không ngờ Thục Phân lại nghiêm túc nhắc nhở cậu ấy như vậy, vốn định phun ra mấy lời thơm tho, cộng thêm vài câu tinh túy của quốc gia nữa.  Có điều, vừa nghĩ đến thực lực của Thục Phân, Vương Phú Quý luống cuống, e ngại rụt rụt đầu.  "Sợ rồi, sợ rồi."  Vương Phú Quý nhỏ giọng nói: "Ý tá nhỏ, cô đừng nóng giận, tôi sai rồi, con người của tôi miệng chó nhả không ra ngà voi, cô đừng chấp vặt với tôi."  "Miệng anh mới nhả không ra ngà voi ấy!"  Thục Phân vốn dĩ cũng là chó, sau khi nghe được Vương Phú Quý nói, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.  "Đúng đúng đúng, là tôi, là tôi không bằng chó má mà." Vương Phú Quý vội vàng nhận thua.  "Chó má?"  Thục Phân nhìn chăm chú Vương Phú Quý, giận không kiềm được mà nói: "Chó chọc anh rồi hả, sao anh cứ luôn miệng nhắc đến chó thế, có ý gì hả?"  "Móa!"  "Y tá nhỏ, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha, tôi nói chó thì sao hả, liên quan rắm gì đến cô chứ."  Vương Phú Quý nhịn không được, lẩm bẩm nói: "Nhìn cái dáng vẻ hung hăng của cô, coi cái đuôi hồ ly liên tục vểnh lên trời kìa, nể mặt Tô đại thiếu gia, bổn đại thiếu gia đây không tính toán với cô, nếu không thì một đầu ngón tay tôi có thể...Ah!"  Vương Phú Quý còn chưa nói hết, Thục Phân liền ra tay, tốc độ nhanh kinh người, Vương Phú Quý chưa kịp nhìn thấy cô ấy ra tay lúc nào thì cơ thể mình đã bị té bay ra ngoài rồi.  "Hồ ly lại chọc giận cô rồi hả? Hừm!"  Đầu tiên là nhắc đến chó, bây giờ lại lôi cả hồ ly ra nói, Thục Phân hoàn toàn bị làm cho tức điên lên rồi, không chịu buông tha Vương Phú Quý, đi tới đi lui đều là một cú đánh.  

Tô Thương tối sầm mặt lại, đang định hất tay Vương Phú Quý ra.  

Nhưng mà lúc này, bóng dáng của Thục Phân lập lòe, lập tức xuất hiện trên người Tô Thương, nhìn qua giống như đang ghen tuông vậy, cô ấy trực tiếp nắm lấy tay Vương Phú Quý, dùng sức hất ra.  

Ngay sau đó.  

Thục Phân chặn ở trước mặt Tô Thương, sắc mặt khó coi nói: "Vương đại thiếu gia, lấy tay của anh ra, đừng đụng đến cậu chủ của tôi."  

"Tay của cậu chủ, cô chủ Lý Nguyệt có thể đụng, chị Tuyết Nhi có thể đụng, chị Tây Dao có thể đụng, nhưng anh thì không được."  

Thục Phân trịnh trọng uy hiếp: "Tôi cảnh cáo anh, cậu chủ tôi là thẳng, hoàn toàn là trai thẳng đó, anh đừng nghĩ có thể bẻ cong được anh ấy nha!"  

"Tôi..."  

Vương Phú Quý bối rối, không ngờ Thục Phân lại nghiêm túc nhắc nhở cậu ấy như vậy, vốn định phun ra mấy lời thơm tho, cộng thêm vài câu tinh túy của quốc gia nữa.  

Có điều, vừa nghĩ đến thực lực của Thục Phân, Vương Phú Quý luống cuống, e ngại rụt rụt đầu.  

"Sợ rồi, sợ rồi."  

Vương Phú Quý nhỏ giọng nói: "Ý tá nhỏ, cô đừng nóng giận, tôi sai rồi, con người của tôi miệng chó nhả không ra ngà voi, cô đừng chấp vặt với tôi."  

"Miệng anh mới nhả không ra ngà voi ấy!"  

Thục Phân vốn dĩ cũng là chó, sau khi nghe được Vương Phú Quý nói, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.  

"Đúng đúng đúng, là tôi, là tôi không bằng chó má mà." Vương Phú Quý vội vàng nhận thua.  

"Chó má?"  

Thục Phân nhìn chăm chú Vương Phú Quý, giận không kiềm được mà nói: "Chó chọc anh rồi hả, sao anh cứ luôn miệng nhắc đến chó thế, có ý gì hả?"  

"Móa!"  

"Y tá nhỏ, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha, tôi nói chó thì sao hả, liên quan rắm gì đến cô chứ."  

Vương Phú Quý nhịn không được, lẩm bẩm nói: "Nhìn cái dáng vẻ hung hăng của cô, coi cái đuôi hồ ly liên tục vểnh lên trời kìa, nể mặt Tô đại thiếu gia, bổn đại thiếu gia đây không tính toán với cô, nếu không thì một đầu ngón tay tôi có thể...Ah!"  

Vương Phú Quý còn chưa nói hết, Thục Phân liền ra tay, tốc độ nhanh kinh người, Vương Phú Quý chưa kịp nhìn thấy cô ấy ra tay lúc nào thì cơ thể mình đã bị té bay ra ngoài rồi.  

"Hồ ly lại chọc giận cô rồi hả? Hừm!"  

Đầu tiên là nhắc đến chó, bây giờ lại lôi cả hồ ly ra nói, Thục Phân hoàn toàn bị làm cho tức điên lên rồi, không chịu buông tha Vương Phú Quý, đi tới đi lui đều là một cú đánh.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương tối sầm mặt lại, đang định hất tay Vương Phú Quý ra.  Nhưng mà lúc này, bóng dáng của Thục Phân lập lòe, lập tức xuất hiện trên người Tô Thương, nhìn qua giống như đang ghen tuông vậy, cô ấy trực tiếp nắm lấy tay Vương Phú Quý, dùng sức hất ra.  Ngay sau đó.  Thục Phân chặn ở trước mặt Tô Thương, sắc mặt khó coi nói: "Vương đại thiếu gia, lấy tay của anh ra, đừng đụng đến cậu chủ của tôi."  "Tay của cậu chủ, cô chủ Lý Nguyệt có thể đụng, chị Tuyết Nhi có thể đụng, chị Tây Dao có thể đụng, nhưng anh thì không được."  Thục Phân trịnh trọng uy hiếp: "Tôi cảnh cáo anh, cậu chủ tôi là thẳng, hoàn toàn là trai thẳng đó, anh đừng nghĩ có thể bẻ cong được anh ấy nha!"  "Tôi..."  Vương Phú Quý bối rối, không ngờ Thục Phân lại nghiêm túc nhắc nhở cậu ấy như vậy, vốn định phun ra mấy lời thơm tho, cộng thêm vài câu tinh túy của quốc gia nữa.  Có điều, vừa nghĩ đến thực lực của Thục Phân, Vương Phú Quý luống cuống, e ngại rụt rụt đầu.  "Sợ rồi, sợ rồi."  Vương Phú Quý nhỏ giọng nói: "Ý tá nhỏ, cô đừng nóng giận, tôi sai rồi, con người của tôi miệng chó nhả không ra ngà voi, cô đừng chấp vặt với tôi."  "Miệng anh mới nhả không ra ngà voi ấy!"  Thục Phân vốn dĩ cũng là chó, sau khi nghe được Vương Phú Quý nói, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.  "Đúng đúng đúng, là tôi, là tôi không bằng chó má mà." Vương Phú Quý vội vàng nhận thua.  "Chó má?"  Thục Phân nhìn chăm chú Vương Phú Quý, giận không kiềm được mà nói: "Chó chọc anh rồi hả, sao anh cứ luôn miệng nhắc đến chó thế, có ý gì hả?"  "Móa!"  "Y tá nhỏ, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nha, tôi nói chó thì sao hả, liên quan rắm gì đến cô chứ."  Vương Phú Quý nhịn không được, lẩm bẩm nói: "Nhìn cái dáng vẻ hung hăng của cô, coi cái đuôi hồ ly liên tục vểnh lên trời kìa, nể mặt Tô đại thiếu gia, bổn đại thiếu gia đây không tính toán với cô, nếu không thì một đầu ngón tay tôi có thể...Ah!"  Vương Phú Quý còn chưa nói hết, Thục Phân liền ra tay, tốc độ nhanh kinh người, Vương Phú Quý chưa kịp nhìn thấy cô ấy ra tay lúc nào thì cơ thể mình đã bị té bay ra ngoài rồi.  "Hồ ly lại chọc giận cô rồi hả? Hừm!"  Đầu tiên là nhắc đến chó, bây giờ lại lôi cả hồ ly ra nói, Thục Phân hoàn toàn bị làm cho tức điên lên rồi, không chịu buông tha Vương Phú Quý, đi tới đi lui đều là một cú đánh.  

Chương 921