“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 922

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "M* kiếp, đừng có đánh mặt, cái cô nàng bạo lựu Lưu Sở Điềm kia, chính là mê vẻ đẹp trai của tôi nên mới khăng khăng không dứt được tôi đó, cô cứ đánh nát mặt tôi thế này, đời tôi coi như tiêu rồi."  "Chị dâu nhỏ, Tô Thương là anh ruột của tôi, cô chính là chị dâu nhỏ của tôi, ra tay lưu tình chút đi."  ...  Vương Phú Quý chi chi oa oa gọi lung tung, cuối cùng mấy chữ chị dâu nhỏ này, lại dỗ được Thục Phân vui vẻ, đến tận lúc này mới dừng tay.  "Thục Phân, phòng tôi có mười người đang tu luyện, điều này cô chắc là biết, cô đi đến phòng tôi trước, nhìn thử xem các cô ấy tu luyện sao rồi."  Lúc này Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi nói chuyện riêng với Vương đại thiếu gia một chút."  "Vâng."  Thục Phân cung kính trả lời, sau đó xoay người đi vào phòng khách.  "Cung tiễn chị dâu nhỏ."Vương Phú Quý bị đánh đến sợ hãi, mặt mũi bầm dập, vội vàng nịnh bợ nói.  "Lần sau không đánh anh nữa."  Thục Phân nghe được ba chữ chị dâu nhỏ, trong lòng cực kỳ vui vẻ, lúc này đưa ra lời hứa, sau đó cơ thể liền biến mất luôn.  "Tô đại thiếu gia, anh thành thật khai báo đi, cái cô y tá nhỏ này lai lịch thế nào, cmn sao mạnh thế chứ." Sau khi đưa mắt nhìn Thục Phân rời đi, Vương Phú Quý nhịn không được mà hỏi.  "Cô ấy là...nô lệ, cũng là bạn của tôi."  Tô Thương khẽ cười nói: "Còn về lai lịch, tôi sẽ không nói cho cậu biết, có điều, cô ấy bây giờ đã trúc cơ rồi, tốt nhất cậu đừng có mà chọc vào."  "Trúc cơ!"  Vương Phú Quý nghe vậy, trong mắt lộ ra một vẻ cực kỳ hâm mộ: "Ngầu thế sao, nô lệ mà mạnh như vậy sao, đúng là xét về đến năng lực tìm phụ nữ, vẫn là anh,  Tô đại thiếu gia siêu cấp công tử bột ở Giang Bắc."  "Nói nhảm thì tốt nhất im đi."  Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, cười cười nói: "Vương đại thiếu gia, nếu cậu đã quyết định tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, tôi cũng không ngăn cản cậu."  "Vừa lúc tôi cũng phải tham gia, đến lúc đó tránh không được chuyện bại lộ thân phận của người tu chân, đại hội võ thuật của trăm tông phái, cậu có thể sử dụng toàn sức mạnh của mình, không cần giấu nữa."  Tô Thương nói tiếp: "Tiểu y tá trong miệng cậu, sẽ cùng chúng ta đi núi Võ Đang, có cô ấy ở đó, chúng ta sẽ an toàn, dù thân phận là tu chân bị bại lộ, cũng không người nào dám đụng đến chúng ta chút nào đâu."  "Ha ha, được!"  Vương Phú Quý vui vẻ nói: "Lúc đầu tôi cho rằng, định chỉ một mình đi đến Võ Đang trong lòng còn sợ sệt, không ngờ Tô đại thiếu gia cũng đi, bây giờ tôi có niềm tin rồi."  "Ừm."  

"M* kiếp, đừng có đánh mặt, cái cô nàng bạo lựu Lưu Sở Điềm kia, chính là mê vẻ đẹp trai của tôi nên mới khăng khăng không dứt được tôi đó, cô cứ đánh nát mặt tôi thế này, đời tôi coi như tiêu rồi."  

"Chị dâu nhỏ, Tô Thương là anh ruột của tôi, cô chính là chị dâu nhỏ của tôi, ra tay lưu tình chút đi."  

...  

Vương Phú Quý chi chi oa oa gọi lung tung, cuối cùng mấy chữ chị dâu nhỏ này, lại dỗ được Thục Phân vui vẻ, đến tận lúc này mới dừng tay.  

"Thục Phân, phòng tôi có mười người đang tu luyện, điều này cô chắc là biết, cô đi đến phòng tôi trước, nhìn thử xem các cô ấy tu luyện sao rồi."  

Lúc này Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi nói chuyện riêng với Vương đại thiếu gia một chút."  

"Vâng."  

Thục Phân cung kính trả lời, sau đó xoay người đi vào phòng khách.  

"Cung tiễn chị dâu nhỏ."Vương Phú Quý bị đánh đến sợ hãi, mặt mũi bầm dập, vội vàng nịnh bợ nói.  

"Lần sau không đánh anh nữa."  

Thục Phân nghe được ba chữ chị dâu nhỏ, trong lòng cực kỳ vui vẻ, lúc này đưa ra lời hứa, sau đó cơ thể liền biến mất luôn.  

"Tô đại thiếu gia, anh thành thật khai báo đi, cái cô y tá nhỏ này lai lịch thế nào, cmn sao mạnh thế chứ." Sau khi đưa mắt nhìn Thục Phân rời đi, Vương Phú Quý nhịn không được mà hỏi.  

"Cô ấy là...nô lệ, cũng là bạn của tôi."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Còn về lai lịch, tôi sẽ không nói cho cậu biết, có điều, cô ấy bây giờ đã trúc cơ rồi, tốt nhất cậu đừng có mà chọc vào."  

"Trúc cơ!"  

Vương Phú Quý nghe vậy, trong mắt lộ ra một vẻ cực kỳ hâm mộ: "Ngầu thế sao, nô lệ mà mạnh như vậy sao, đúng là xét về đến năng lực tìm phụ nữ, vẫn là anh,  Tô đại thiếu gia siêu cấp công tử bột ở Giang Bắc."  

"Nói nhảm thì tốt nhất im đi."  

Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, cười cười nói: "Vương đại thiếu gia, nếu cậu đã quyết định tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, tôi cũng không ngăn cản cậu."  

"Vừa lúc tôi cũng phải tham gia, đến lúc đó tránh không được chuyện bại lộ thân phận của người tu chân, đại hội võ thuật của trăm tông phái, cậu có thể sử dụng toàn sức mạnh của mình, không cần giấu nữa."  

Tô Thương nói tiếp: "Tiểu y tá trong miệng cậu, sẽ cùng chúng ta đi núi Võ Đang, có cô ấy ở đó, chúng ta sẽ an toàn, dù thân phận là tu chân bị bại lộ, cũng không người nào dám đụng đến chúng ta chút nào đâu."  

"Ha ha, được!"  

Vương Phú Quý vui vẻ nói: "Lúc đầu tôi cho rằng, định chỉ một mình đi đến Võ Đang trong lòng còn sợ sệt, không ngờ Tô đại thiếu gia cũng đi, bây giờ tôi có niềm tin rồi."  

"Ừm."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "M* kiếp, đừng có đánh mặt, cái cô nàng bạo lựu Lưu Sở Điềm kia, chính là mê vẻ đẹp trai của tôi nên mới khăng khăng không dứt được tôi đó, cô cứ đánh nát mặt tôi thế này, đời tôi coi như tiêu rồi."  "Chị dâu nhỏ, Tô Thương là anh ruột của tôi, cô chính là chị dâu nhỏ của tôi, ra tay lưu tình chút đi."  ...  Vương Phú Quý chi chi oa oa gọi lung tung, cuối cùng mấy chữ chị dâu nhỏ này, lại dỗ được Thục Phân vui vẻ, đến tận lúc này mới dừng tay.  "Thục Phân, phòng tôi có mười người đang tu luyện, điều này cô chắc là biết, cô đi đến phòng tôi trước, nhìn thử xem các cô ấy tu luyện sao rồi."  Lúc này Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi nói chuyện riêng với Vương đại thiếu gia một chút."  "Vâng."  Thục Phân cung kính trả lời, sau đó xoay người đi vào phòng khách.  "Cung tiễn chị dâu nhỏ."Vương Phú Quý bị đánh đến sợ hãi, mặt mũi bầm dập, vội vàng nịnh bợ nói.  "Lần sau không đánh anh nữa."  Thục Phân nghe được ba chữ chị dâu nhỏ, trong lòng cực kỳ vui vẻ, lúc này đưa ra lời hứa, sau đó cơ thể liền biến mất luôn.  "Tô đại thiếu gia, anh thành thật khai báo đi, cái cô y tá nhỏ này lai lịch thế nào, cmn sao mạnh thế chứ." Sau khi đưa mắt nhìn Thục Phân rời đi, Vương Phú Quý nhịn không được mà hỏi.  "Cô ấy là...nô lệ, cũng là bạn của tôi."  Tô Thương khẽ cười nói: "Còn về lai lịch, tôi sẽ không nói cho cậu biết, có điều, cô ấy bây giờ đã trúc cơ rồi, tốt nhất cậu đừng có mà chọc vào."  "Trúc cơ!"  Vương Phú Quý nghe vậy, trong mắt lộ ra một vẻ cực kỳ hâm mộ: "Ngầu thế sao, nô lệ mà mạnh như vậy sao, đúng là xét về đến năng lực tìm phụ nữ, vẫn là anh,  Tô đại thiếu gia siêu cấp công tử bột ở Giang Bắc."  "Nói nhảm thì tốt nhất im đi."  Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, cười cười nói: "Vương đại thiếu gia, nếu cậu đã quyết định tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, tôi cũng không ngăn cản cậu."  "Vừa lúc tôi cũng phải tham gia, đến lúc đó tránh không được chuyện bại lộ thân phận của người tu chân, đại hội võ thuật của trăm tông phái, cậu có thể sử dụng toàn sức mạnh của mình, không cần giấu nữa."  Tô Thương nói tiếp: "Tiểu y tá trong miệng cậu, sẽ cùng chúng ta đi núi Võ Đang, có cô ấy ở đó, chúng ta sẽ an toàn, dù thân phận là tu chân bị bại lộ, cũng không người nào dám đụng đến chúng ta chút nào đâu."  "Ha ha, được!"  Vương Phú Quý vui vẻ nói: "Lúc đầu tôi cho rằng, định chỉ một mình đi đến Võ Đang trong lòng còn sợ sệt, không ngờ Tô đại thiếu gia cũng đi, bây giờ tôi có niềm tin rồi."  "Ừm."  

Chương 922