“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 986

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cũng chính là nói, người thanh niên này ắt hẳn có quen biết với tên sát thủ đó.  Mà người thanh niên này chính là người đã theo đuổi Thiên Sơn Tuyết lâu nay, thiếu gia Mặc Đao.  Lúc này.  Mặc Đao mặc dù ngoài mặt thì tươi cười nhưng ánh mắt lại vô cùng hung hãn, rõ ràng chẳng có ý tốt gì với Tô Thương.  "Anh ấy là Tô Thương."  Thiên Sơn Tuyết ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Mặc Đao, giọng điệu hờ hững giới thiệu: "Là cha của Tinh Hà và Du Du."  "Tô Thương!"  Sau khi biết được thân phận của Tô Thương, Mặc Đao trong nháy mắt không kiềm được tức giận, hận ý đối với Tô Thương càng thêm rõ ràng.  "Sao nào?"  Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Mặc Đao, cười như không cười nói: "Anh biết tôi sao?"  "Hừ!"  Mặc Đao nhìn chăm chú Tô Thương, mặt trầm như nước, lạnh lùng nói: "Tô Thương, chuyện năm năm trước, tôi đã nghe rồi."  "Anh là cái tên công tử bột, tội ác chồng chất, sau khi say rượu lại xông vào phòng của Tuyết Nhi, làm cho cô ấy..."  "Cái đồ chó đáng chết, mấy năm nay, tôi không chỉ có một lần muốn đến Giang Bắc, tính sổ với anh, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn chưa có cơ hội để đi!"  Mặc Đao híp hai mắt lại, trong lòng bàn tay hiện ra một luồng sương độc, trầm giọng nói: "Nếu như đã gặp nhau ở đây, thế thì tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh, hôm nay tôi sẽ thay Tuyết Nhi, dạy dỗ cái tên công tử bột không bằng heo, chó như anh!"  "Ha ha!"  Tô Thương thấy vậy, cười nhạo nói: "Anh là cái thá gì chứ, chuyện giữa tôi và Tuyết Nhi liên quan gì đến anh?"  "Tôi chính là Mặc Đao của Lư Sơn, mọi người hay gọi tôi là thiếu gia Mặc Đao."  Mặc Đao giới thiệu tên họ của mình xong, thì tức giận nói: "Tô Thương, tôi và Tuyết Nhi từ nhỏ đã quen biết nhau, xem như là thanh mai trúc mã, anh làm tổn thương đến cô ấy, tôi đương nhiên có tư cách để tìm anh báo thù rồi!"  "Tổn thương?"  "Ha ha, đúng là lời nói vô căn cứ, tôi làm tổn thương Tuyết Nhi lúc nào, tôi chỉ là khiến cho cô ấy thoải mái vô tận mà thôi."  Tô Thương cười đùa nói: "Nếu không, sao cô ấy còn hạ sinh một cặp long phượng cho tôi chứ?"  Tô Thương đã nhìn ra rồi, cái tên Mặc Đao ở trước mặt này chắc hẳn là tên theo đuổi Thiên Sơn Tuyết.  Thực lực của người này không yếu, nhưng cũng phải xem là so với ai nữa.  Anh ta giỏi lắm thì cũng chỉ là một tên bán thần tông, cho dù là có thêm mấy thủ đoạn nữa cũng chẳng gây ra được khó khăn gì.  Người luyện võ ở cảnh giới này, Tô Thương đều không thèm để vào trong tròng mắt.  Nhưng mà. 

Cũng chính là nói, người thanh niên này ắt hẳn có quen biết với tên sát thủ đó.  

Mà người thanh niên này chính là người đã theo đuổi Thiên Sơn Tuyết lâu nay, thiếu gia Mặc Đao.  

Lúc này.  

Mặc Đao mặc dù ngoài mặt thì tươi cười nhưng ánh mắt lại vô cùng hung hãn, rõ ràng chẳng có ý tốt gì với Tô Thương.  

"Anh ấy là Tô Thương."  

Thiên Sơn Tuyết ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Mặc Đao, giọng điệu hờ hững giới thiệu: "Là cha của Tinh Hà và Du Du."  

"Tô Thương!"  

Sau khi biết được thân phận của Tô Thương, Mặc Đao trong nháy mắt không kiềm được tức giận, hận ý đối với Tô Thương càng thêm rõ ràng.  

"Sao nào?"  

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Mặc Đao, cười như không cười nói: "Anh biết tôi sao?"  

"Hừ!"  

Mặc Đao nhìn chăm chú Tô Thương, mặt trầm như nước, lạnh lùng nói: "Tô Thương, chuyện năm năm trước, tôi đã nghe rồi."  

"Anh là cái tên công tử bột, tội ác chồng chất, sau khi say rượu lại xông vào phòng của Tuyết Nhi, làm cho cô ấy..."  

"Cái đồ chó đáng chết, mấy năm nay, tôi không chỉ có một lần muốn đến Giang Bắc, tính sổ với anh, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn chưa có cơ hội để đi!"  

Mặc Đao híp hai mắt lại, trong lòng bàn tay hiện ra một luồng sương độc, trầm giọng nói: "Nếu như đã gặp nhau ở đây, thế thì tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh, hôm nay tôi sẽ thay Tuyết Nhi, dạy dỗ cái tên công tử bột không bằng heo, chó như anh!"  

"Ha ha!"  

Tô Thương thấy vậy, cười nhạo nói: "Anh là cái thá gì chứ, chuyện giữa tôi và Tuyết Nhi liên quan gì đến anh?"  

"Tôi chính là Mặc Đao của Lư Sơn, mọi người hay gọi tôi là thiếu gia Mặc Đao."  

Mặc Đao giới thiệu tên họ của mình xong, thì tức giận nói: "Tô Thương, tôi và Tuyết Nhi từ nhỏ đã quen biết nhau, xem như là thanh mai trúc mã, anh làm tổn thương đến cô ấy, tôi đương nhiên có tư cách để tìm anh báo thù rồi!"  

"Tổn thương?"  

"Ha ha, đúng là lời nói vô căn cứ, tôi làm tổn thương Tuyết Nhi lúc nào, tôi chỉ là khiến cho cô ấy thoải mái vô tận mà thôi."  

Tô Thương cười đùa nói: "Nếu không, sao cô ấy còn hạ sinh một cặp long phượng cho tôi chứ?"  

Tô Thương đã nhìn ra rồi, cái tên Mặc Đao ở trước mặt này chắc hẳn là tên theo đuổi Thiên Sơn Tuyết.  

Thực lực của người này không yếu, nhưng cũng phải xem là so với ai nữa.  

Anh ta giỏi lắm thì cũng chỉ là một tên bán thần tông, cho dù là có thêm mấy thủ đoạn nữa cũng chẳng gây ra được khó khăn gì.  

Người luyện võ ở cảnh giới này, Tô Thương đều không thèm để vào trong tròng mắt.  

Nhưng mà. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cũng chính là nói, người thanh niên này ắt hẳn có quen biết với tên sát thủ đó.  Mà người thanh niên này chính là người đã theo đuổi Thiên Sơn Tuyết lâu nay, thiếu gia Mặc Đao.  Lúc này.  Mặc Đao mặc dù ngoài mặt thì tươi cười nhưng ánh mắt lại vô cùng hung hãn, rõ ràng chẳng có ý tốt gì với Tô Thương.  "Anh ấy là Tô Thương."  Thiên Sơn Tuyết ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Mặc Đao, giọng điệu hờ hững giới thiệu: "Là cha của Tinh Hà và Du Du."  "Tô Thương!"  Sau khi biết được thân phận của Tô Thương, Mặc Đao trong nháy mắt không kiềm được tức giận, hận ý đối với Tô Thương càng thêm rõ ràng.  "Sao nào?"  Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Mặc Đao, cười như không cười nói: "Anh biết tôi sao?"  "Hừ!"  Mặc Đao nhìn chăm chú Tô Thương, mặt trầm như nước, lạnh lùng nói: "Tô Thương, chuyện năm năm trước, tôi đã nghe rồi."  "Anh là cái tên công tử bột, tội ác chồng chất, sau khi say rượu lại xông vào phòng của Tuyết Nhi, làm cho cô ấy..."  "Cái đồ chó đáng chết, mấy năm nay, tôi không chỉ có một lần muốn đến Giang Bắc, tính sổ với anh, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn chưa có cơ hội để đi!"  Mặc Đao híp hai mắt lại, trong lòng bàn tay hiện ra một luồng sương độc, trầm giọng nói: "Nếu như đã gặp nhau ở đây, thế thì tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh, hôm nay tôi sẽ thay Tuyết Nhi, dạy dỗ cái tên công tử bột không bằng heo, chó như anh!"  "Ha ha!"  Tô Thương thấy vậy, cười nhạo nói: "Anh là cái thá gì chứ, chuyện giữa tôi và Tuyết Nhi liên quan gì đến anh?"  "Tôi chính là Mặc Đao của Lư Sơn, mọi người hay gọi tôi là thiếu gia Mặc Đao."  Mặc Đao giới thiệu tên họ của mình xong, thì tức giận nói: "Tô Thương, tôi và Tuyết Nhi từ nhỏ đã quen biết nhau, xem như là thanh mai trúc mã, anh làm tổn thương đến cô ấy, tôi đương nhiên có tư cách để tìm anh báo thù rồi!"  "Tổn thương?"  "Ha ha, đúng là lời nói vô căn cứ, tôi làm tổn thương Tuyết Nhi lúc nào, tôi chỉ là khiến cho cô ấy thoải mái vô tận mà thôi."  Tô Thương cười đùa nói: "Nếu không, sao cô ấy còn hạ sinh một cặp long phượng cho tôi chứ?"  Tô Thương đã nhìn ra rồi, cái tên Mặc Đao ở trước mặt này chắc hẳn là tên theo đuổi Thiên Sơn Tuyết.  Thực lực của người này không yếu, nhưng cũng phải xem là so với ai nữa.  Anh ta giỏi lắm thì cũng chỉ là một tên bán thần tông, cho dù là có thêm mấy thủ đoạn nữa cũng chẳng gây ra được khó khăn gì.  Người luyện võ ở cảnh giới này, Tô Thương đều không thèm để vào trong tròng mắt.  Nhưng mà. 

Chương 986