“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 987

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Giết người thì phải có động cơ, trước khi ra tay, Tô Thương định hành hạ tên này một trận mới được.  "Thoải mái vô tận..."  Quả nhiên, sau khi nghe những lời nói của Tô Thương, hai mắt của Mặc Đao liền đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô! Thương! Cái tên tiểu nhân bỉ ổi, lời này mà mày cũng nói ra được!"  "Ha ha, thấy ngu rồi hả."  Tô Thương khinh bỉ nhìn Mặc Đao, rồi lại nói: "Còn một chuyện nữa, anh vẫn chưa biết chứ nhỉ, ai nói với anh là năm năm trước, là tôi ép buộc Tuyết Nhi chứ?"  "Tối hôm đó, rõ ràng là cô ấy tự nguyện, thậm chí là còn do cô ấy chủ động nữa kìa." Tô Thương tiếp tục nói.  "Mày nói bậy!"  Mặc Đao thẹn quá hóa giận, gằn giọng nói: "Tuyết Nhi tuyệt đối không phải là loại người đó, mày lại bôi nhọ sự trong sạch của cô ấy, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"  "Tôi nói bậy?"  Tô Thương khoanh tay lại, cười nói: "Mặc Đao đúng không, phiền anh động não nghĩ một chút xem."  "Năm năm trước tôi chỉ là một tên đại thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, trói gà không chặt, mà Tuyết Nhi lúc đó là thực lực gì, anh chắc hẳn biết rõ nhỉ, dù gì cũng sẽ mạnh hơn tôi, vậy tôi có thể ép buộc cô ấy sao?"  Tô Thương cười đùa nói: "Còn nữa, sau đêm hôm đó, cô ấy mang thai rồi, rõ ràng có thể phá bỏ đi, vậy tại sao cô ấy không làm như vậy?"  "Anh không hiểu rõ, tôi nói cho anh biết, kì thực, cô ấy sớm đã say mê tôi như điếu đổ rồi, cho nên mới không nỡ bỏ đi đứa con đó, còn muốn giúp tôi nối dõi tông đường nữa kìa."  Tô Thương nhìn Mặc Đao, vỗ vỗ vai đối phương, khẽ cười nói: "Người anh em, bây giờ anh rõ rồi chứ?"  "Cái gì!"  Mặc Đao nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi, đỏ tía lên như gan heo vậy.  Anh ta suy nghĩ kỹ càng một lúc, thì thấy những lời Tô Thương nói không sai.  Năm năm trước, dựa vào thực lực của Tuyết Nhi, căn bản không thể bị một tên công tử bột cưỡng ép được.  Còn nữa, cho dù là mang thai rồi thì cũng có thể phá bỏ, tại sao lại chọn sinh nó ra?  Mình không hiểu!  "Tuyết Nhi."  Mặc Đao nhìn sang Thiên Sơn Tuyết đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng bi thương, không nhịn được bèn hỏi: "Những lời Tô Thương nói là thật sao?"  "Ừm."  Thiên Sơn Tuyết nghiêm túc gật đầu, cũng không giải thích gì nhiều, đúng lúc nên nhân cơ hội này chặt đứt hết các hy vọng của Mặc Đao.  "Chuyện này..."  Mặc Đao trong nháy mắt mặt xám như tro, trong ánh mắt lửa hận ngập trời, nhìn chòng chọc vào Tô Thương.  "Ha ha, trong lòng khó chịu à?" 

Giết người thì phải có động cơ, trước khi ra tay, Tô Thương định hành hạ tên này một trận mới được.  

"Thoải mái vô tận..."  

Quả nhiên, sau khi nghe những lời nói của Tô Thương, hai mắt của Mặc Đao liền đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô! Thương! Cái tên tiểu nhân bỉ ổi, lời này mà mày cũng nói ra được!"  

"Ha ha, thấy ngu rồi hả."  

Tô Thương khinh bỉ nhìn Mặc Đao, rồi lại nói: "Còn một chuyện nữa, anh vẫn chưa biết chứ nhỉ, ai nói với anh là năm năm trước, là tôi ép buộc Tuyết Nhi chứ?"  

"Tối hôm đó, rõ ràng là cô ấy tự nguyện, thậm chí là còn do cô ấy chủ động nữa kìa." Tô Thương tiếp tục nói.  

"Mày nói bậy!"  

Mặc Đao thẹn quá hóa giận, gằn giọng nói: "Tuyết Nhi tuyệt đối không phải là loại người đó, mày lại bôi nhọ sự trong sạch của cô ấy, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"  

"Tôi nói bậy?"  

Tô Thương khoanh tay lại, cười nói: "Mặc Đao đúng không, phiền anh động não nghĩ một chút xem."  

"Năm năm trước tôi chỉ là một tên đại thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, trói gà không chặt, mà Tuyết Nhi lúc đó là thực lực gì, anh chắc hẳn biết rõ nhỉ, dù gì cũng sẽ mạnh hơn tôi, vậy tôi có thể ép buộc cô ấy sao?"  

Tô Thương cười đùa nói: "Còn nữa, sau đêm hôm đó, cô ấy mang thai rồi, rõ ràng có thể phá bỏ đi, vậy tại sao cô ấy không làm như vậy?"  

"Anh không hiểu rõ, tôi nói cho anh biết, kì thực, cô ấy sớm đã say mê tôi như điếu đổ rồi, cho nên mới không nỡ bỏ đi đứa con đó, còn muốn giúp tôi nối dõi tông đường nữa kìa."  

Tô Thương nhìn Mặc Đao, vỗ vỗ vai đối phương, khẽ cười nói: "Người anh em, bây giờ anh rõ rồi chứ?"  

"Cái gì!"  

Mặc Đao nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi, đỏ tía lên như gan heo vậy.  

Anh ta suy nghĩ kỹ càng một lúc, thì thấy những lời Tô Thương nói không sai.  

Năm năm trước, dựa vào thực lực của Tuyết Nhi, căn bản không thể bị một tên công tử bột cưỡng ép được.  

Còn nữa, cho dù là mang thai rồi thì cũng có thể phá bỏ, tại sao lại chọn sinh nó ra?  

Mình không hiểu!  

"Tuyết Nhi."  

Mặc Đao nhìn sang Thiên Sơn Tuyết đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng bi thương, không nhịn được bèn hỏi: "Những lời Tô Thương nói là thật sao?"  

"Ừm."  

Thiên Sơn Tuyết nghiêm túc gật đầu, cũng không giải thích gì nhiều, đúng lúc nên nhân cơ hội này chặt đứt hết các hy vọng của Mặc Đao.  

"Chuyện này..."  

Mặc Đao trong nháy mắt mặt xám như tro, trong ánh mắt lửa hận ngập trời, nhìn chòng chọc vào Tô Thương.  

"Ha ha, trong lòng khó chịu à?" 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Giết người thì phải có động cơ, trước khi ra tay, Tô Thương định hành hạ tên này một trận mới được.  "Thoải mái vô tận..."  Quả nhiên, sau khi nghe những lời nói của Tô Thương, hai mắt của Mặc Đao liền đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô! Thương! Cái tên tiểu nhân bỉ ổi, lời này mà mày cũng nói ra được!"  "Ha ha, thấy ngu rồi hả."  Tô Thương khinh bỉ nhìn Mặc Đao, rồi lại nói: "Còn một chuyện nữa, anh vẫn chưa biết chứ nhỉ, ai nói với anh là năm năm trước, là tôi ép buộc Tuyết Nhi chứ?"  "Tối hôm đó, rõ ràng là cô ấy tự nguyện, thậm chí là còn do cô ấy chủ động nữa kìa." Tô Thương tiếp tục nói.  "Mày nói bậy!"  Mặc Đao thẹn quá hóa giận, gằn giọng nói: "Tuyết Nhi tuyệt đối không phải là loại người đó, mày lại bôi nhọ sự trong sạch của cô ấy, tao sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"  "Tôi nói bậy?"  Tô Thương khoanh tay lại, cười nói: "Mặc Đao đúng không, phiền anh động não nghĩ một chút xem."  "Năm năm trước tôi chỉ là một tên đại thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, trói gà không chặt, mà Tuyết Nhi lúc đó là thực lực gì, anh chắc hẳn biết rõ nhỉ, dù gì cũng sẽ mạnh hơn tôi, vậy tôi có thể ép buộc cô ấy sao?"  Tô Thương cười đùa nói: "Còn nữa, sau đêm hôm đó, cô ấy mang thai rồi, rõ ràng có thể phá bỏ đi, vậy tại sao cô ấy không làm như vậy?"  "Anh không hiểu rõ, tôi nói cho anh biết, kì thực, cô ấy sớm đã say mê tôi như điếu đổ rồi, cho nên mới không nỡ bỏ đi đứa con đó, còn muốn giúp tôi nối dõi tông đường nữa kìa."  Tô Thương nhìn Mặc Đao, vỗ vỗ vai đối phương, khẽ cười nói: "Người anh em, bây giờ anh rõ rồi chứ?"  "Cái gì!"  Mặc Đao nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi, đỏ tía lên như gan heo vậy.  Anh ta suy nghĩ kỹ càng một lúc, thì thấy những lời Tô Thương nói không sai.  Năm năm trước, dựa vào thực lực của Tuyết Nhi, căn bản không thể bị một tên công tử bột cưỡng ép được.  Còn nữa, cho dù là mang thai rồi thì cũng có thể phá bỏ, tại sao lại chọn sinh nó ra?  Mình không hiểu!  "Tuyết Nhi."  Mặc Đao nhìn sang Thiên Sơn Tuyết đang đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng bi thương, không nhịn được bèn hỏi: "Những lời Tô Thương nói là thật sao?"  "Ừm."  Thiên Sơn Tuyết nghiêm túc gật đầu, cũng không giải thích gì nhiều, đúng lúc nên nhân cơ hội này chặt đứt hết các hy vọng của Mặc Đao.  "Chuyện này..."  Mặc Đao trong nháy mắt mặt xám như tro, trong ánh mắt lửa hận ngập trời, nhìn chòng chọc vào Tô Thương.  "Ha ha, trong lòng khó chịu à?" 

Chương 987