“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1020

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lý Vinh mặt mũi đầy vẻ bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Tô thiếu gia này, tính cách thật tệ quá đi, anh ta không chỉ bắt lâu chủ của chúng tôi tiếp đãi, mà còn nói thẳng là muốn...Aiya, tôi xấu hổ khi nói quá đi!"  Lúc này, phía dưới có một người hỏi: "Anh ta muốn làm gì?"  "Tô thiếu gia muốn..."  Lý Vinh thừa nước đục thả câu, sau khi dừng lại một lúc mới cắn răng nói: "Cậu ta muốn lâu chủ của chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường cậu ta, cậu ta nói muốn ‘chơi’.. lâu chủ của chúng tôi."  "Tô thiếu gia nói chuyện, cực kỳ thô thiển, không chút giấu diếm gì, lúc ấy tôi nghe được cũng thấy sững sờ."  Lý Vinh nhìn về phía căn phòng của Tô Thương, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói: "Cũng không biết lâu chủ của chúng tôi có nguy hiểm hay không, aiya, thôi thì xem như là số mệnh của cô ấy vậy."  ‘Chơi’...Lan Diệu Y?  Vù vù!  Lý Vinh vừa nói lời này ra, hiện trường lập tức như nổi trận lôi đình, hoàn toàn muốn bùng nổ.  "Cái thá gì vậy chứ, ‘chơi’ sao...cmn mất hết tính người rồi hả!"  "Vị trí của Lan Diệu Y ở giới cổ võ như thế nào chứ? đây chính là mỹ nhân mà đa số thiên tài đỉnh phong đều muốn quỳ gối đó, ai cho cậu ta dũng khí mà nói ra những lời hoang đường như vậy chứ!"  "Người không biết thì không sợ, người khác thì không nói đến, chứ Tây Môn Lũng Ngâm giờ này đang ở Võ đang cổ trấn, nếu như anh ta biết được thì cái tết Tô Thương này chắc chắn phải chết rồi."  "Ha ha, còn có phật tử của núi Bồ Đề, vì Lan Diệu Y mà chuyện rời khỏi núi Bồ Đề còn làm ra được, nếu biết có người muốn ‘chơi’...chỉ sợ họ sẽ đại khai sát giới mất."  "Hoa sơn, Hằng sơn, Hoằng sơn... những thiên tài ở ngọn núi nổi tiếng này, đều là người theo đuổi Lan Diệu Y, bây giờ đều đang ở võ đang cổ trấn, còn sợ không gây khó dễ được Tô Thương hay sao?"  "Tối nay, Tô Thương không chết thì tôi ăn c*t, chiên rán hầm xào, tôi phải ăn chục cân!"  Sau cuộc phẫn nộ kinh hoàng, mọi người nhốn nháo lộ ra nụ cười hóng xem náo nhiệt.  Lúc này, trong Xuân Quang Lâu, tất nhiên có tai mắt của các đại thiên tài, có được tin tức này, lập tức rời khỏi Xuân Quang Lâu, nhanh chóng về báo cáo với các bề trên của mình.  Lý Vinh đã nhìn thấy mọi chuyện, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm, kết luận Tô Thương chắc chắc không còn đường sống nữa.  ...  Cùng lúc đó.  Trong phòng.  Tô Thương khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt nhìn lên người Lan Diệu Y đang ngồi cách đó không xa.  Mà Lan Diệu Y, cũng đang nhìn Tô Thương, trong mắt lóe lên vẻ dị thường.  Võ đang cổ trấn không thể giết người, đây là quy tắc của núi Võ đang. 

Lý Vinh mặt mũi đầy vẻ bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Tô thiếu gia này, tính cách thật tệ quá đi, anh ta không chỉ bắt lâu chủ của chúng tôi tiếp đãi, mà còn nói thẳng là muốn...Aiya, tôi xấu hổ khi nói quá đi!"  

Lúc này, phía dưới có một người hỏi: "Anh ta muốn làm gì?"  

"Tô thiếu gia muốn..."  

Lý Vinh thừa nước đục thả câu, sau khi dừng lại một lúc mới cắn răng nói: "Cậu ta muốn lâu chủ của chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường cậu ta, cậu ta nói muốn ‘chơi’.. lâu chủ của chúng tôi."  

"Tô thiếu gia nói chuyện, cực kỳ thô thiển, không chút giấu diếm gì, lúc ấy tôi nghe được cũng thấy sững sờ."  

Lý Vinh nhìn về phía căn phòng của Tô Thương, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói: "Cũng không biết lâu chủ của chúng tôi có nguy hiểm hay không, aiya, thôi thì xem như là số mệnh của cô ấy vậy."  

‘Chơi’...Lan Diệu Y?  

Vù vù!  

Lý Vinh vừa nói lời này ra, hiện trường lập tức như nổi trận lôi đình, hoàn toàn muốn bùng nổ.  

"Cái thá gì vậy chứ, ‘chơi’ sao...cmn mất hết tính người rồi hả!"  

"Vị trí của Lan Diệu Y ở giới cổ võ như thế nào chứ? đây chính là mỹ nhân mà đa số thiên tài đỉnh phong đều muốn quỳ gối đó, ai cho cậu ta dũng khí mà nói ra những lời hoang đường như vậy chứ!"  

"Người không biết thì không sợ, người khác thì không nói đến, chứ Tây Môn Lũng Ngâm giờ này đang ở Võ đang cổ trấn, nếu như anh ta biết được thì cái tết Tô Thương này chắc chắn phải chết rồi."  

"Ha ha, còn có phật tử của núi Bồ Đề, vì Lan Diệu Y mà chuyện rời khỏi núi Bồ Đề còn làm ra được, nếu biết có người muốn ‘chơi’...chỉ sợ họ sẽ đại khai sát giới mất."  

"Hoa sơn, Hằng sơn, Hoằng sơn... những thiên tài ở ngọn núi nổi tiếng này, đều là người theo đuổi Lan Diệu Y, bây giờ đều đang ở võ đang cổ trấn, còn sợ không gây khó dễ được Tô Thương hay sao?"  

"Tối nay, Tô Thương không chết thì tôi ăn c*t, chiên rán hầm xào, tôi phải ăn chục cân!"  

Sau cuộc phẫn nộ kinh hoàng, mọi người nhốn nháo lộ ra nụ cười hóng xem náo nhiệt.  

Lúc này, trong Xuân Quang Lâu, tất nhiên có tai mắt của các đại thiên tài, có được tin tức này, lập tức rời khỏi Xuân Quang Lâu, nhanh chóng về báo cáo với các bề trên của mình.  

Lý Vinh đã nhìn thấy mọi chuyện, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm, kết luận Tô Thương chắc chắc không còn đường sống nữa.  

...  

Cùng lúc đó.  

Trong phòng.  

Tô Thương khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt nhìn lên người Lan Diệu Y đang ngồi cách đó không xa.  

Mà Lan Diệu Y, cũng đang nhìn Tô Thương, trong mắt lóe lên vẻ dị thường.  

Võ đang cổ trấn không thể giết người, đây là quy tắc của núi Võ đang. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lý Vinh mặt mũi đầy vẻ bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Tô thiếu gia này, tính cách thật tệ quá đi, anh ta không chỉ bắt lâu chủ của chúng tôi tiếp đãi, mà còn nói thẳng là muốn...Aiya, tôi xấu hổ khi nói quá đi!"  Lúc này, phía dưới có một người hỏi: "Anh ta muốn làm gì?"  "Tô thiếu gia muốn..."  Lý Vinh thừa nước đục thả câu, sau khi dừng lại một lúc mới cắn răng nói: "Cậu ta muốn lâu chủ của chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường cậu ta, cậu ta nói muốn ‘chơi’.. lâu chủ của chúng tôi."  "Tô thiếu gia nói chuyện, cực kỳ thô thiển, không chút giấu diếm gì, lúc ấy tôi nghe được cũng thấy sững sờ."  Lý Vinh nhìn về phía căn phòng của Tô Thương, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói: "Cũng không biết lâu chủ của chúng tôi có nguy hiểm hay không, aiya, thôi thì xem như là số mệnh của cô ấy vậy."  ‘Chơi’...Lan Diệu Y?  Vù vù!  Lý Vinh vừa nói lời này ra, hiện trường lập tức như nổi trận lôi đình, hoàn toàn muốn bùng nổ.  "Cái thá gì vậy chứ, ‘chơi’ sao...cmn mất hết tính người rồi hả!"  "Vị trí của Lan Diệu Y ở giới cổ võ như thế nào chứ? đây chính là mỹ nhân mà đa số thiên tài đỉnh phong đều muốn quỳ gối đó, ai cho cậu ta dũng khí mà nói ra những lời hoang đường như vậy chứ!"  "Người không biết thì không sợ, người khác thì không nói đến, chứ Tây Môn Lũng Ngâm giờ này đang ở Võ đang cổ trấn, nếu như anh ta biết được thì cái tết Tô Thương này chắc chắn phải chết rồi."  "Ha ha, còn có phật tử của núi Bồ Đề, vì Lan Diệu Y mà chuyện rời khỏi núi Bồ Đề còn làm ra được, nếu biết có người muốn ‘chơi’...chỉ sợ họ sẽ đại khai sát giới mất."  "Hoa sơn, Hằng sơn, Hoằng sơn... những thiên tài ở ngọn núi nổi tiếng này, đều là người theo đuổi Lan Diệu Y, bây giờ đều đang ở võ đang cổ trấn, còn sợ không gây khó dễ được Tô Thương hay sao?"  "Tối nay, Tô Thương không chết thì tôi ăn c*t, chiên rán hầm xào, tôi phải ăn chục cân!"  Sau cuộc phẫn nộ kinh hoàng, mọi người nhốn nháo lộ ra nụ cười hóng xem náo nhiệt.  Lúc này, trong Xuân Quang Lâu, tất nhiên có tai mắt của các đại thiên tài, có được tin tức này, lập tức rời khỏi Xuân Quang Lâu, nhanh chóng về báo cáo với các bề trên của mình.  Lý Vinh đã nhìn thấy mọi chuyện, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm, kết luận Tô Thương chắc chắc không còn đường sống nữa.  ...  Cùng lúc đó.  Trong phòng.  Tô Thương khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt nhìn lên người Lan Diệu Y đang ngồi cách đó không xa.  Mà Lan Diệu Y, cũng đang nhìn Tô Thương, trong mắt lóe lên vẻ dị thường.  Võ đang cổ trấn không thể giết người, đây là quy tắc của núi Võ đang. 

Chương 1020