“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1114

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương mỉm cười nói: "Cô Chỉ Nhược, vậy thì quyết định vậy đi, tôi cược cô sẽ nương tay với tôi, cô cược không."  "Nếu đã cược thì phải có phần thưởng cao mới được, nếu không thì không có gì vui cả."  Tô Thương nhìn thanh kiếm Triệu Chỉ Nhược đang đeo bên mình, cười đùa nói: "Cô Chỉ Nhược, thanh kiếm này chắc là cô đã đeo nhiều năm rồi nhỉ?"  "Đúng...đúng vậy."  Triệu Chỉ Nhược giống như một con cừu non đang sợ hãi, thành thực đáp lại: "Đây chính là bảo vật trấn sơn của Nga My chúng tôi, từ lúc tôi năm tuổi đã luôn đeo nó này rồi."  "Thật ngưỡng mộ thanh kiếm này quá, có thể giờ giờ phút phút được ở bên cạnh cô Chỉ Nhược, nếu như có thể được lựa chọn thì tôi nguyện biến thành thanh kiếm này, như vậy thì có thể luôn được kề cận bên cạnh cô Chỉ Nhược rồi." Tô Thương tình chân ý thiết nói.  "Anh..."  Khuôn mặt ngọc của Triệu Chỉ Nhược đỏ ửng lên, không ngừng cắn đôi môi đỏ của mình, thẹn thùng nói: "Anh đừng nói với tôi mấy lời như vậy, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"  "Nhưng tôi không nhịn được mà."  Tô Thương thâm tình, chậm rãi nói: "Cô Chỉ Nhược, tôi vừa gặp cô đã trúng tiếng sét ái tình rồi, căn bản không có cách nào khống chế được tình yêu của tôi dành cho cô, tôi chỉ muốn được nhìn thấy, nghe thấy giọng nói của cô."  "Anh, anh, anh..."  Đối diện với lời tỏ tình mãnh liệt lại thẳng thắn như vậy, Triệu Chỉ Nhược vô cùng kích động, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.  "Cô Chỉ Nhược."  Tô Thương nghe vậy, sau khi khẽ cười thì lại trở về ngay chủ đề chính nói: "Nếu như thanh kiếm này đối với cô quan trọng như vậy, vậy thì chúng ta lấy thanh kiếm này ra cược đi."  "Tôi tin tôi nhất định sẽ thắng, mà tôi cũng không muốn lấy đi thanh kiếm của cô, chỉ muốn có được một thứ đồ trên người của cô, xem như là vật kỷ niệm mà thôi."  Tô Thương nói ra mục đích của  mình: "Cô xem như vậy thế nào, trên đuôi kiếm của cô có một cái phụ kiện, nhỏ nhỏ, nhọn nhọn, tôi cảm thấy cái thứ đó rất hay, chúng ta lấy nó làm vật cá cược nhé."  "Không được!"  Triệu Chỉ Nhược trực tiếp từ chối, nghiêm túc nói: "Cái đó vẫn luôn gắn với đóa hoa sen ở trên thanh kiếm, mặc dù thôi không biết dùng để làm gì, nhưng tuyệt đối không thể đem ra cược được!"  "Ha ha, cô Chỉ Nhược, còn chưa đánh cược mà cô đã biết mình sẽ thua rồi sao."  Tô Thương chăm chú nhìn Triệu Chỉ Nhược, cười đùa nói: "Nếu nói như vậy, cô Chỉ Nhược, cô thật sự sẽ nương tay với tôi, cho dù có cơ hội, cũng sẽ không giết tôi, ha ha, xem ra trong lòng cô Chỉ Nhược thật sự có tôi mà."  "Không không không, tôi không có..." Triệu Chỉ Nhược xấu hổ không chịu nổi, vội vàng khoát tay.  Tô Thương lại hỏi ngược lại: "Vậy thì tại sao cô không dám cược chứ?"  "Tôi..."  Triệu Chỉ Nhược đang muốn nói cái gì, thì vào lúc này, Từ Thiện sư thái đang ngồi ở trên cao, liền lạnh giọng nói: "Chỉ Nhược, cược với cậu ta đi!" 

Tô Thương mỉm cười nói: "Cô Chỉ Nhược, vậy thì quyết định vậy đi, tôi cược cô sẽ nương tay với tôi, cô cược không."  

"Nếu đã cược thì phải có phần thưởng cao mới được, nếu không thì không có gì vui cả."  

Tô Thương nhìn thanh kiếm Triệu Chỉ Nhược đang đeo bên mình, cười đùa nói: "Cô Chỉ Nhược, thanh kiếm này chắc là cô đã đeo nhiều năm rồi nhỉ?"  

"Đúng...đúng vậy."  

Triệu Chỉ Nhược giống như một con cừu non đang sợ hãi, thành thực đáp lại: "Đây chính là bảo vật trấn sơn của Nga My chúng tôi, từ lúc tôi năm tuổi đã luôn đeo nó này rồi."  

"Thật ngưỡng mộ thanh kiếm này quá, có thể giờ giờ phút phút được ở bên cạnh cô Chỉ Nhược, nếu như có thể được lựa chọn thì tôi nguyện biến thành thanh kiếm này, như vậy thì có thể luôn được kề cận bên cạnh cô Chỉ Nhược rồi." Tô Thương tình chân ý thiết nói.  

"Anh..."  

Khuôn mặt ngọc của Triệu Chỉ Nhược đỏ ửng lên, không ngừng cắn đôi môi đỏ của mình, thẹn thùng nói: "Anh đừng nói với tôi mấy lời như vậy, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"  

"Nhưng tôi không nhịn được mà."  

Tô Thương thâm tình, chậm rãi nói: "Cô Chỉ Nhược, tôi vừa gặp cô đã trúng tiếng sét ái tình rồi, căn bản không có cách nào khống chế được tình yêu của tôi dành cho cô, tôi chỉ muốn được nhìn thấy, nghe thấy giọng nói của cô."  

"Anh, anh, anh..."  

Đối diện với lời tỏ tình mãnh liệt lại thẳng thắn như vậy, Triệu Chỉ Nhược vô cùng kích động, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.  

"Cô Chỉ Nhược."  

Tô Thương nghe vậy, sau khi khẽ cười thì lại trở về ngay chủ đề chính nói: "Nếu như thanh kiếm này đối với cô quan trọng như vậy, vậy thì chúng ta lấy thanh kiếm này ra cược đi."  

"Tôi tin tôi nhất định sẽ thắng, mà tôi cũng không muốn lấy đi thanh kiếm của cô, chỉ muốn có được một thứ đồ trên người của cô, xem như là vật kỷ niệm mà thôi."  

Tô Thương nói ra mục đích của  mình: "Cô xem như vậy thế nào, trên đuôi kiếm của cô có một cái phụ kiện, nhỏ nhỏ, nhọn nhọn, tôi cảm thấy cái thứ đó rất hay, chúng ta lấy nó làm vật cá cược nhé."  

"Không được!"  

Triệu Chỉ Nhược trực tiếp từ chối, nghiêm túc nói: "Cái đó vẫn luôn gắn với đóa hoa sen ở trên thanh kiếm, mặc dù thôi không biết dùng để làm gì, nhưng tuyệt đối không thể đem ra cược được!"  

"Ha ha, cô Chỉ Nhược, còn chưa đánh cược mà cô đã biết mình sẽ thua rồi sao."  

Tô Thương chăm chú nhìn Triệu Chỉ Nhược, cười đùa nói: "Nếu nói như vậy, cô Chỉ Nhược, cô thật sự sẽ nương tay với tôi, cho dù có cơ hội, cũng sẽ không giết tôi, ha ha, xem ra trong lòng cô Chỉ Nhược thật sự có tôi mà."  

"Không không không, tôi không có..." Triệu Chỉ Nhược xấu hổ không chịu nổi, vội vàng khoát tay.  

Tô Thương lại hỏi ngược lại: "Vậy thì tại sao cô không dám cược chứ?"  

"Tôi..."  

Triệu Chỉ Nhược đang muốn nói cái gì, thì vào lúc này, Từ Thiện sư thái đang ngồi ở trên cao, liền lạnh giọng nói: "Chỉ Nhược, cược với cậu ta đi!" 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương mỉm cười nói: "Cô Chỉ Nhược, vậy thì quyết định vậy đi, tôi cược cô sẽ nương tay với tôi, cô cược không."  "Nếu đã cược thì phải có phần thưởng cao mới được, nếu không thì không có gì vui cả."  Tô Thương nhìn thanh kiếm Triệu Chỉ Nhược đang đeo bên mình, cười đùa nói: "Cô Chỉ Nhược, thanh kiếm này chắc là cô đã đeo nhiều năm rồi nhỉ?"  "Đúng...đúng vậy."  Triệu Chỉ Nhược giống như một con cừu non đang sợ hãi, thành thực đáp lại: "Đây chính là bảo vật trấn sơn của Nga My chúng tôi, từ lúc tôi năm tuổi đã luôn đeo nó này rồi."  "Thật ngưỡng mộ thanh kiếm này quá, có thể giờ giờ phút phút được ở bên cạnh cô Chỉ Nhược, nếu như có thể được lựa chọn thì tôi nguyện biến thành thanh kiếm này, như vậy thì có thể luôn được kề cận bên cạnh cô Chỉ Nhược rồi." Tô Thương tình chân ý thiết nói.  "Anh..."  Khuôn mặt ngọc của Triệu Chỉ Nhược đỏ ửng lên, không ngừng cắn đôi môi đỏ của mình, thẹn thùng nói: "Anh đừng nói với tôi mấy lời như vậy, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!"  "Nhưng tôi không nhịn được mà."  Tô Thương thâm tình, chậm rãi nói: "Cô Chỉ Nhược, tôi vừa gặp cô đã trúng tiếng sét ái tình rồi, căn bản không có cách nào khống chế được tình yêu của tôi dành cho cô, tôi chỉ muốn được nhìn thấy, nghe thấy giọng nói của cô."  "Anh, anh, anh..."  Đối diện với lời tỏ tình mãnh liệt lại thẳng thắn như vậy, Triệu Chỉ Nhược vô cùng kích động, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.  "Cô Chỉ Nhược."  Tô Thương nghe vậy, sau khi khẽ cười thì lại trở về ngay chủ đề chính nói: "Nếu như thanh kiếm này đối với cô quan trọng như vậy, vậy thì chúng ta lấy thanh kiếm này ra cược đi."  "Tôi tin tôi nhất định sẽ thắng, mà tôi cũng không muốn lấy đi thanh kiếm của cô, chỉ muốn có được một thứ đồ trên người của cô, xem như là vật kỷ niệm mà thôi."  Tô Thương nói ra mục đích của  mình: "Cô xem như vậy thế nào, trên đuôi kiếm của cô có một cái phụ kiện, nhỏ nhỏ, nhọn nhọn, tôi cảm thấy cái thứ đó rất hay, chúng ta lấy nó làm vật cá cược nhé."  "Không được!"  Triệu Chỉ Nhược trực tiếp từ chối, nghiêm túc nói: "Cái đó vẫn luôn gắn với đóa hoa sen ở trên thanh kiếm, mặc dù thôi không biết dùng để làm gì, nhưng tuyệt đối không thể đem ra cược được!"  "Ha ha, cô Chỉ Nhược, còn chưa đánh cược mà cô đã biết mình sẽ thua rồi sao."  Tô Thương chăm chú nhìn Triệu Chỉ Nhược, cười đùa nói: "Nếu nói như vậy, cô Chỉ Nhược, cô thật sự sẽ nương tay với tôi, cho dù có cơ hội, cũng sẽ không giết tôi, ha ha, xem ra trong lòng cô Chỉ Nhược thật sự có tôi mà."  "Không không không, tôi không có..." Triệu Chỉ Nhược xấu hổ không chịu nổi, vội vàng khoát tay.  Tô Thương lại hỏi ngược lại: "Vậy thì tại sao cô không dám cược chứ?"  "Tôi..."  Triệu Chỉ Nhược đang muốn nói cái gì, thì vào lúc này, Từ Thiện sư thái đang ngồi ở trên cao, liền lạnh giọng nói: "Chỉ Nhược, cược với cậu ta đi!" 

Chương 1114