“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1156

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hai người bọn họ cứ đánh qua đánh lại, xem ra hình như cũng ngang sức ngang tài rồi, như vậy thì trận đấu mới thú vị chứ."  ...  Phía trên võ đài.  Lúc này Tống Thanh Dương đã đầm đìa mồ hôi, mệt tới thở hồng hộc, chân khí cũng bị tiêu hao không ít.  Anh ta đã dùng hết toàn lực nhưng lại không thể chỉ tấn công mà không phòng thủ, đến một đứa nhóc nhỏ bé cũng đánh không lại thậm chí còn để bản thân bị thương nữa, thật khiến cho anh ta mất hết thể hiện.  Tô Du Du cũng chẳng khác là bao, liên tục chiến đấu với cường độ cao trong mười mấy phút như thế khiến chân khí trong cơ thể cô bé ấy cũng bị tiêu hao rất nhiều.  Hơn nữa.  Tuy là cô bé ấy đã đả thương Tống Thanh Dương đến mức khiến cho anh ta phải phun ra mấy ngụm máu, thế nhưng bản thân cô bé ấy cũng đã bị thương, khóe miệng đầy máu, tình hình cũng không hề lạc quan.  Nhưng cô bé ấy có tự tin, chỉ cần đánh tiếp không quá năm mươi hiệp là nhất định có thể đánh thắng Tống Thanh Dương.  Thế là Tô Du Du không sợ chút nào, không hề cho Tống Thanh Dương cơ hội để thở mà trực tiếp giơ nắm đấm lên rồi lao đến chỗ anh ta.  "Hừ!"  "Được đằng chân lân đằng đầu!"  Vẻ mặt Tống Thanh Dương trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu dư nghiệt, đây là do nhóc ép tôi đấy, lần tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái này, sao tôi có thể không có chuẩn bị gì chứ?"  Vừa dứt lời, Tống Thanh Dương lập tức lấy trong túi ra một viên đan dược màu đen, dứt khoát nuốt thẳng vào trong bụng.  "A!"  Tiếp theo đó Tống Thanh Dương hét lên một tiếng thật lớn, một luồng khí đáng sợ trong chớp mắt từ trong cơ thể anh ta tuôn ra, đến mức áo quần trên người anh ta đều bốc cháy hết.  Ngay sau đó.  Gân xanh Tống Thanh Dương nổi hết cả lên, sắc mặt đỏ chét, khí tức xung quanh cơ thể anh ta cũng ngày càng mãnh liệt, cứ thế mà bước thẳng vào Thần Tông hậu kỳ!  Sau đó Tống Thanh Dương vung ra một quyền chặn được nắm đấm của Tô Du Du.  Ầm!  Trong chốc lát hiện trường truyền đến một hồi trầm đục, không khí trên lôi đài hỗn loạn thật sự.  "Vù!"  

"Hai người bọn họ cứ đánh qua đánh lại, xem ra hình như cũng ngang sức ngang tài rồi, như vậy thì trận đấu mới thú vị chứ."  

...  

Phía trên võ đài.  

Lúc này Tống Thanh Dương đã đầm đìa mồ hôi, mệt tới thở hồng hộc, chân khí cũng bị tiêu hao không ít.  

Anh ta đã dùng hết toàn lực nhưng lại không thể chỉ tấn công mà không phòng thủ, đến một đứa nhóc nhỏ bé cũng đánh không lại thậm chí còn để bản thân bị thương nữa, thật khiến cho anh ta mất hết thể hiện.  

Tô Du Du cũng chẳng khác là bao, liên tục chiến đấu với cường độ cao trong mười mấy phút như thế khiến chân khí trong cơ thể cô bé ấy cũng bị tiêu hao rất nhiều.  

Hơn nữa.  

Tuy là cô bé ấy đã đả thương Tống Thanh Dương đến mức khiến cho anh ta phải phun ra mấy ngụm máu, thế nhưng bản thân cô bé ấy cũng đã bị thương, khóe miệng đầy máu, tình hình cũng không hề lạc quan.  

Nhưng cô bé ấy có tự tin, chỉ cần đánh tiếp không quá năm mươi hiệp là nhất định có thể đánh thắng Tống Thanh Dương.  

Thế là Tô Du Du không sợ chút nào, không hề cho Tống Thanh Dương cơ hội để thở mà trực tiếp giơ nắm đấm lên rồi lao đến chỗ anh ta.  

"Hừ!"  

"Được đằng chân lân đằng đầu!"  

Vẻ mặt Tống Thanh Dương trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu dư nghiệt, đây là do nhóc ép tôi đấy, lần tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái này, sao tôi có thể không có chuẩn bị gì chứ?"  

Vừa dứt lời, Tống Thanh Dương lập tức lấy trong túi ra một viên đan dược màu đen, dứt khoát nuốt thẳng vào trong bụng.  

"A!"  

Tiếp theo đó Tống Thanh Dương hét lên một tiếng thật lớn, một luồng khí đáng sợ trong chớp mắt từ trong cơ thể anh ta tuôn ra, đến mức áo quần trên người anh ta đều bốc cháy hết.  

Ngay sau đó.  

Gân xanh Tống Thanh Dương nổi hết cả lên, sắc mặt đỏ chét, khí tức xung quanh cơ thể anh ta cũng ngày càng mãnh liệt, cứ thế mà bước thẳng vào Thần Tông hậu kỳ!  

Sau đó Tống Thanh Dương vung ra một quyền chặn được nắm đấm của Tô Du Du.  

Ầm!  

Trong chốc lát hiện trường truyền đến một hồi trầm đục, không khí trên lôi đài hỗn loạn thật sự.  

"Vù!"  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hai người bọn họ cứ đánh qua đánh lại, xem ra hình như cũng ngang sức ngang tài rồi, như vậy thì trận đấu mới thú vị chứ."  ...  Phía trên võ đài.  Lúc này Tống Thanh Dương đã đầm đìa mồ hôi, mệt tới thở hồng hộc, chân khí cũng bị tiêu hao không ít.  Anh ta đã dùng hết toàn lực nhưng lại không thể chỉ tấn công mà không phòng thủ, đến một đứa nhóc nhỏ bé cũng đánh không lại thậm chí còn để bản thân bị thương nữa, thật khiến cho anh ta mất hết thể hiện.  Tô Du Du cũng chẳng khác là bao, liên tục chiến đấu với cường độ cao trong mười mấy phút như thế khiến chân khí trong cơ thể cô bé ấy cũng bị tiêu hao rất nhiều.  Hơn nữa.  Tuy là cô bé ấy đã đả thương Tống Thanh Dương đến mức khiến cho anh ta phải phun ra mấy ngụm máu, thế nhưng bản thân cô bé ấy cũng đã bị thương, khóe miệng đầy máu, tình hình cũng không hề lạc quan.  Nhưng cô bé ấy có tự tin, chỉ cần đánh tiếp không quá năm mươi hiệp là nhất định có thể đánh thắng Tống Thanh Dương.  Thế là Tô Du Du không sợ chút nào, không hề cho Tống Thanh Dương cơ hội để thở mà trực tiếp giơ nắm đấm lên rồi lao đến chỗ anh ta.  "Hừ!"  "Được đằng chân lân đằng đầu!"  Vẻ mặt Tống Thanh Dương trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu dư nghiệt, đây là do nhóc ép tôi đấy, lần tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái này, sao tôi có thể không có chuẩn bị gì chứ?"  Vừa dứt lời, Tống Thanh Dương lập tức lấy trong túi ra một viên đan dược màu đen, dứt khoát nuốt thẳng vào trong bụng.  "A!"  Tiếp theo đó Tống Thanh Dương hét lên một tiếng thật lớn, một luồng khí đáng sợ trong chớp mắt từ trong cơ thể anh ta tuôn ra, đến mức áo quần trên người anh ta đều bốc cháy hết.  Ngay sau đó.  Gân xanh Tống Thanh Dương nổi hết cả lên, sắc mặt đỏ chét, khí tức xung quanh cơ thể anh ta cũng ngày càng mãnh liệt, cứ thế mà bước thẳng vào Thần Tông hậu kỳ!  Sau đó Tống Thanh Dương vung ra một quyền chặn được nắm đấm của Tô Du Du.  Ầm!  Trong chốc lát hiện trường truyền đến một hồi trầm đục, không khí trên lôi đài hỗn loạn thật sự.  "Vù!"  

Chương 1156