“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1172

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương nhìn thoáng qua Tây Môn Phong Vân, ánh mắt lại nhìn vào sơn chủ Thanh Thành, lạnh lùng nói: "A Ly, thế thì giết đi!"  "Vâng!"  A Ly nghe vậy, đôi mắt đẹp lập tức tràn đầy sát ý.  "Ông chủ Tây Môn, ông đừng nói lung tung, ông hại tôi, ông muốn hại chết tôi sao..."  Sơn chủ Thanh Thành còn chưa nói hết, đã im lặng không nói được gì, cơ thể nhanh chóng ngã xuống.  Chỉ thấy A Ly vừa mới vung tay, ngón tay thon ngọc ngà đánh ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, một chưởng liền giết chết sơn chủ Thanh Thành.  "Ặc!"  Giờ phút này, sơn chủ Thanh Thành ngã ngửa xuống đất, miệng phun ra máu, khí tức dần dần yếu ớt, cuối cùng mất mạng.  Bộ ngực của ông ta bị đánh ra một lỗ thủng, rõ ràng là dấu bàn tay, xuyên thủng người mà chết.  "Sư phụ!"  Tống Thanh Dương thấy cảnh này, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, kinh sợ hô to, bị dọa đến cơ thể không ngừng run rẩy.  "Tống Thanh Dương, bây giờ đến lượt mày!"  Sau khi giải quyết xong sơn chủ Thanh Thành, ánh mắt Tô Thương nhìn vào Tống Thanh Dương mất đi một cánh tay, lạnh lùng cười nói: "Có điều tao không cho mày chết nhẹ nhàng được, trước khi chết, tao sẽ khiến mày cảm nhận được sự thống khổ cực hạn!"  Vừa nói xong, Tô Thương đứng tại chỗ, vung ra một kiếm, kiếm khí màu vàng hình trăng lưỡi liềm không ngừng rơi vào người Tống Thanh Dương...Tô Thương hóa thân, lần lượt vung kiếm Thương Khung trong tay, kiếm khí dày đặc, tất cả đều thẳng hướng Tống Thanh Dương mà chém giết.  Ngàn đao băm thây, cũng không bằng cái này nữa.  Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người có mặt nơi đó đều ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.  Quá tàn ác rồi!  Tô Thương đúng là quá tàn ác!  Giết người cũng chỉ cần một chém một cái, đầu rớt xuống đất, nhưng Tô Thương lại dùng loại thủ đoạn này để hành hạ Tống Thanh Dương, quá tàn ác rồi.  Trong chốc lát, trong lòng mọi người ở nơi đó đều dâng lên một ý nghĩ: Tên Tô Thương này không thể chọc vào.  Về phần các thế lực tông phái năm đó tham gia tiêu diệt nhà họ Tô, sau khi chứng kiến sức mạnh cường hãn của A Ly và sự hung ác của Tô Thương thì trong lòng tất cả đều hoang mang, lo sợ.  Tô Thương sau khi hành hạ mấy phút, cuối cùng thì dùng một nhát kiếm cứa đứt cổ của Tống Thanh Dương.  Phụt!  Máu tươi bắn ra đầy trời, Tống Thanh Dương cuối cùng cũng đã được giải thoát.  "Một trăm năm trước, ông cố Tô Vô Kỵ của tôi sau khi mất tích thì nhà họ Tô gặp họa diệt môn!"  Sau khi giết chết Tống Thanh Dương, Tô Thương cầm trong tay kiếm Thương Khung, nhìn xung quanh bốn phía, lạnh lùng nói: "Món nợ này, tôi sẽ không quên, núi Thanh Thành, chỉ là một sự bắt đầu mà thôi."  "Những thế lực năm đó, có một thì tính một, ai cũng đừng hòng trốn thoát khỏi sự trừng phạt của tôi!"  "Nhưng mà, lão môn chủ Thiên Cơ Môn đã từng tiên đoán, sau đại hội võ thuật, cục diện của giới luyện võ sẽ xảy ra biến đổi, tôi muốn xem xem, cho nên vận khí của mấy người vẫn còn tốt lắm, có thể được sống thêm một thời gian nữa." 

Tô Thương nhìn thoáng qua Tây Môn Phong Vân, ánh mắt lại nhìn vào sơn chủ Thanh Thành, lạnh lùng nói: "A Ly, thế thì giết đi!"  

"Vâng!"  

A Ly nghe vậy, đôi mắt đẹp lập tức tràn đầy sát ý.  

"Ông chủ Tây Môn, ông đừng nói lung tung, ông hại tôi, ông muốn hại chết tôi sao..."  

Sơn chủ Thanh Thành còn chưa nói hết, đã im lặng không nói được gì, cơ thể nhanh chóng ngã xuống.  

Chỉ thấy A Ly vừa mới vung tay, ngón tay thon ngọc ngà đánh ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, một chưởng liền giết chết sơn chủ Thanh Thành.  

"Ặc!"  

Giờ phút này, sơn chủ Thanh Thành ngã ngửa xuống đất, miệng phun ra máu, khí tức dần dần yếu ớt, cuối cùng mất mạng.  

Bộ ngực của ông ta bị đánh ra một lỗ thủng, rõ ràng là dấu bàn tay, xuyên thủng người mà chết.  

"Sư phụ!"  

Tống Thanh Dương thấy cảnh này, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, kinh sợ hô to, bị dọa đến cơ thể không ngừng run rẩy.  

"Tống Thanh Dương, bây giờ đến lượt mày!"  

Sau khi giải quyết xong sơn chủ Thanh Thành, ánh mắt Tô Thương nhìn vào Tống Thanh Dương mất đi một cánh tay, lạnh lùng cười nói: "Có điều tao không cho mày chết nhẹ nhàng được, trước khi chết, tao sẽ khiến mày cảm nhận được sự thống khổ cực hạn!"  

Vừa nói xong, Tô Thương đứng tại chỗ, vung ra một kiếm, kiếm khí màu vàng hình trăng lưỡi liềm không ngừng rơi vào người Tống Thanh Dương...

Tô Thương hóa thân, lần lượt vung kiếm Thương Khung trong tay, kiếm khí dày đặc, tất cả đều thẳng hướng Tống Thanh Dương mà chém giết.  

Ngàn đao băm thây, cũng không bằng cái này nữa.  

Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người có mặt nơi đó đều ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.  

Quá tàn ác rồi!  

Tô Thương đúng là quá tàn ác!  

Giết người cũng chỉ cần một chém một cái, đầu rớt xuống đất, nhưng Tô Thương lại dùng loại thủ đoạn này để hành hạ Tống Thanh Dương, quá tàn ác rồi.  

Trong chốc lát, trong lòng mọi người ở nơi đó đều dâng lên một ý nghĩ: Tên Tô Thương này không thể chọc vào.  

Về phần các thế lực tông phái năm đó tham gia tiêu diệt nhà họ Tô, sau khi chứng kiến sức mạnh cường hãn của A Ly và sự hung ác của Tô Thương thì trong lòng tất cả đều hoang mang, lo sợ.  

Tô Thương sau khi hành hạ mấy phút, cuối cùng thì dùng một nhát kiếm cứa đứt cổ của Tống Thanh Dương.  

Phụt!  

Máu tươi bắn ra đầy trời, Tống Thanh Dương cuối cùng cũng đã được giải thoát.  

"Một trăm năm trước, ông cố Tô Vô Kỵ của tôi sau khi mất tích thì nhà họ Tô gặp họa diệt môn!"  

Sau khi giết chết Tống Thanh Dương, Tô Thương cầm trong tay kiếm Thương Khung, nhìn xung quanh bốn phía, lạnh lùng nói: "Món nợ này, tôi sẽ không quên, núi Thanh Thành, chỉ là một sự bắt đầu mà thôi."  

"Những thế lực năm đó, có một thì tính một, ai cũng đừng hòng trốn thoát khỏi sự trừng phạt của tôi!"  

"Nhưng mà, lão môn chủ Thiên Cơ Môn đã từng tiên đoán, sau đại hội võ thuật, cục diện của giới luyện võ sẽ xảy ra biến đổi, tôi muốn xem xem, cho nên vận khí của mấy người vẫn còn tốt lắm, có thể được sống thêm một thời gian nữa." 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương nhìn thoáng qua Tây Môn Phong Vân, ánh mắt lại nhìn vào sơn chủ Thanh Thành, lạnh lùng nói: "A Ly, thế thì giết đi!"  "Vâng!"  A Ly nghe vậy, đôi mắt đẹp lập tức tràn đầy sát ý.  "Ông chủ Tây Môn, ông đừng nói lung tung, ông hại tôi, ông muốn hại chết tôi sao..."  Sơn chủ Thanh Thành còn chưa nói hết, đã im lặng không nói được gì, cơ thể nhanh chóng ngã xuống.  Chỉ thấy A Ly vừa mới vung tay, ngón tay thon ngọc ngà đánh ra, tốc độ nhanh đến cực hạn, một chưởng liền giết chết sơn chủ Thanh Thành.  "Ặc!"  Giờ phút này, sơn chủ Thanh Thành ngã ngửa xuống đất, miệng phun ra máu, khí tức dần dần yếu ớt, cuối cùng mất mạng.  Bộ ngực của ông ta bị đánh ra một lỗ thủng, rõ ràng là dấu bàn tay, xuyên thủng người mà chết.  "Sư phụ!"  Tống Thanh Dương thấy cảnh này, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, kinh sợ hô to, bị dọa đến cơ thể không ngừng run rẩy.  "Tống Thanh Dương, bây giờ đến lượt mày!"  Sau khi giải quyết xong sơn chủ Thanh Thành, ánh mắt Tô Thương nhìn vào Tống Thanh Dương mất đi một cánh tay, lạnh lùng cười nói: "Có điều tao không cho mày chết nhẹ nhàng được, trước khi chết, tao sẽ khiến mày cảm nhận được sự thống khổ cực hạn!"  Vừa nói xong, Tô Thương đứng tại chỗ, vung ra một kiếm, kiếm khí màu vàng hình trăng lưỡi liềm không ngừng rơi vào người Tống Thanh Dương...Tô Thương hóa thân, lần lượt vung kiếm Thương Khung trong tay, kiếm khí dày đặc, tất cả đều thẳng hướng Tống Thanh Dương mà chém giết.  Ngàn đao băm thây, cũng không bằng cái này nữa.  Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người có mặt nơi đó đều ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.  Quá tàn ác rồi!  Tô Thương đúng là quá tàn ác!  Giết người cũng chỉ cần một chém một cái, đầu rớt xuống đất, nhưng Tô Thương lại dùng loại thủ đoạn này để hành hạ Tống Thanh Dương, quá tàn ác rồi.  Trong chốc lát, trong lòng mọi người ở nơi đó đều dâng lên một ý nghĩ: Tên Tô Thương này không thể chọc vào.  Về phần các thế lực tông phái năm đó tham gia tiêu diệt nhà họ Tô, sau khi chứng kiến sức mạnh cường hãn của A Ly và sự hung ác của Tô Thương thì trong lòng tất cả đều hoang mang, lo sợ.  Tô Thương sau khi hành hạ mấy phút, cuối cùng thì dùng một nhát kiếm cứa đứt cổ của Tống Thanh Dương.  Phụt!  Máu tươi bắn ra đầy trời, Tống Thanh Dương cuối cùng cũng đã được giải thoát.  "Một trăm năm trước, ông cố Tô Vô Kỵ của tôi sau khi mất tích thì nhà họ Tô gặp họa diệt môn!"  Sau khi giết chết Tống Thanh Dương, Tô Thương cầm trong tay kiếm Thương Khung, nhìn xung quanh bốn phía, lạnh lùng nói: "Món nợ này, tôi sẽ không quên, núi Thanh Thành, chỉ là một sự bắt đầu mà thôi."  "Những thế lực năm đó, có một thì tính một, ai cũng đừng hòng trốn thoát khỏi sự trừng phạt của tôi!"  "Nhưng mà, lão môn chủ Thiên Cơ Môn đã từng tiên đoán, sau đại hội võ thuật, cục diện của giới luyện võ sẽ xảy ra biến đổi, tôi muốn xem xem, cho nên vận khí của mấy người vẫn còn tốt lắm, có thể được sống thêm một thời gian nữa." 

Chương 1172