“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1173
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Đợi sau đại hội võ thuật, tôi sẽ từ núi Côn Luân bắt đầu, để các người nợ máu trả bằng máu!" Cuối cùng, ánh mắt Tô Thương nhìn Tây Môn Phong Vân đang ngồi trên đài cao, híp mắt lại nói: "Tây Môn Phong Vân, báo với tất cả gia tộc Tây Môn các người, bao gồm cả ông, rửa sạch cổ của mình đi, đợi tôi đến!" "Đến lúc đó, tôi sẽ để cho núi Côn Luân, được tưới bằng máu của gia tộc Tây Môn, để an ủi linh hồn của liệt tổ liệt tông nhà họ Tô!" "Ha ha." Tây Môn Phong Vân hoàn toàn không hoảng sợ, ngồi nghiêm chỉnh, khẽ cười nói: "Tô Thương, khí phách này của cậu, rất xứng với thân phận hậu nhân nhà họ Tô, được, sau đại hội võ thuật, tôi sẽ ở Côn Luân chờ cậu, năm đó tôi có thể giết chết nhà họ Tô, thì bây giờ cũng có thể giết chết cậu!" "Muốn chết!" A Ly nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, bóng dáng biến ảo, thẳng hướng Tây Môn Phong Vân. "Hừ!" Tây Môn Phong Vân thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên xuất thủ. Ầm! Trong chốc lát, nắm đấm của A Ly cùng với bàn tay của Tây Môn Phong Vân va chạm vào nhau. Ảnh hưởng còn lại của lực chiến đấu lúc nãy, như những làn sóng lan ra bốn phía, linh khí cường hãn tàn phá hết mọi thứ xung quanh, mà không gian xung quanh đó tựa hồ như cũng bị bóp méo theo. Sau khi hai người cùng ra tay với nhau một chưởng, A Ly liền bị đánh ngã lui trở về, đứng bên cạnh Tô Thương. Về phần Tây Môn Phong Vân, cũng lùi lại giống như vậy, trên mặt viết đầy chữ kinh sợ. Nhưng sau đó, ông ta liền nhìn A Ly, nở một nụ cười: "Ha ha, trúc cơ đỉnh phong, Tô Thương, người vệ sĩ này của cậu thực lực không yếu nha, chẳng trách cậu lại dám láo xược như vậy." "Ông cũng không yếu." Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Tây Môn Phong Vân, mỉm cười nói: "Tây Môn Phong Vân, không ngờ ông cũng là trúc cơ đỉnh phong, đá năng lượng do ông cố tôi thu thập đều bị ông hưởng không ít nhỉ?" Tây Môn Phong Vân không trả lời lại mà dò hỏi nói: "Cô ấy là ai?" "Trụ cột cuối cùng của nhà họ Tô." "Nói láo, đừng hòng lừa tôi!" Tây Môn Phong Vân số đỏ mỉm cười, lạnh giọng nói: "Trụ cột của nhà họ Tô là cô Phù Dung, tôi rất quen thuộc với khí tức của bà ấy, còn cô gái bên cạnh cậu, rất xa lạ, hơn nữa, cô Phù Dung là luyện võ, nhanh nói, cô ấy là ai, sao lại đạt được trúc cơ đỉnh phong, có phải Tô Vô Kỵ đã từng xuất hiện lại?" "Tại sao lại phải nói cho ông chứ?" Tô Thương chăm chú nhìn Tây Môn Phong Vân, mỉm cười nói: "Ông chủ Tây Môn, ông đang sợ hãi sao, sợ ông cố tôi trở lại sao?" "Sợ?"
"Đợi sau đại hội võ thuật, tôi sẽ từ núi Côn Luân bắt đầu, để các người nợ máu trả bằng máu!"
Cuối cùng, ánh mắt Tô Thương nhìn Tây Môn Phong Vân đang ngồi trên đài cao, híp mắt lại nói: "Tây Môn Phong Vân, báo với tất cả gia tộc Tây Môn các người, bao gồm cả ông, rửa sạch cổ của mình đi, đợi tôi đến!"
"Đến lúc đó, tôi sẽ để cho núi Côn Luân, được tưới bằng máu của gia tộc Tây Môn, để an ủi linh hồn của liệt tổ liệt tông nhà họ Tô!"
"Ha ha."
Tây Môn Phong Vân hoàn toàn không hoảng sợ, ngồi nghiêm chỉnh, khẽ cười nói: "Tô Thương, khí phách này của cậu, rất xứng với thân phận hậu nhân nhà họ Tô, được, sau đại hội võ thuật, tôi sẽ ở Côn Luân chờ cậu, năm đó tôi có thể giết chết nhà họ Tô, thì bây giờ cũng có thể giết chết cậu!"
"Muốn chết!"
A Ly nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, bóng dáng biến ảo, thẳng hướng Tây Môn Phong Vân.
"Hừ!"
Tây Môn Phong Vân thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên xuất thủ.
Ầm!
Trong chốc lát, nắm đấm của A Ly cùng với bàn tay của Tây Môn Phong Vân va chạm vào nhau.
Ảnh hưởng còn lại của lực chiến đấu lúc nãy, như những làn sóng lan ra bốn phía, linh khí cường hãn tàn phá hết mọi thứ xung quanh, mà không gian xung quanh đó tựa hồ như cũng bị bóp méo theo.
Sau khi hai người cùng ra tay với nhau một chưởng, A Ly liền bị đánh ngã lui trở về, đứng bên cạnh Tô Thương.
Về phần Tây Môn Phong Vân, cũng lùi lại giống như vậy, trên mặt viết đầy chữ kinh sợ.
Nhưng sau đó, ông ta liền nhìn A Ly, nở một nụ cười: "Ha ha, trúc cơ đỉnh phong, Tô Thương, người vệ sĩ này của cậu thực lực không yếu nha, chẳng trách cậu lại dám láo xược như vậy."
"Ông cũng không yếu."
Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Tây Môn Phong Vân, mỉm cười nói: "Tây Môn Phong Vân, không ngờ ông cũng là trúc cơ đỉnh phong, đá năng lượng do ông cố tôi thu thập đều bị ông hưởng không ít nhỉ?"
Tây Môn Phong Vân không trả lời lại mà dò hỏi nói: "Cô ấy là ai?"
"Trụ cột cuối cùng của nhà họ Tô."
"Nói láo, đừng hòng lừa tôi!"
Tây Môn Phong Vân số đỏ mỉm cười, lạnh giọng nói: "Trụ cột của nhà họ Tô là cô Phù Dung, tôi rất quen thuộc với khí tức của bà ấy, còn cô gái bên cạnh cậu, rất xa lạ, hơn nữa, cô Phù Dung là luyện võ, nhanh nói, cô ấy là ai, sao lại đạt được trúc cơ đỉnh phong, có phải Tô Vô Kỵ đã từng xuất hiện lại?"
"Tại sao lại phải nói cho ông chứ?"
Tô Thương chăm chú nhìn Tây Môn Phong Vân, mỉm cười nói: "Ông chủ Tây Môn, ông đang sợ hãi sao, sợ ông cố tôi trở lại sao?"
"Sợ?"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Đợi sau đại hội võ thuật, tôi sẽ từ núi Côn Luân bắt đầu, để các người nợ máu trả bằng máu!" Cuối cùng, ánh mắt Tô Thương nhìn Tây Môn Phong Vân đang ngồi trên đài cao, híp mắt lại nói: "Tây Môn Phong Vân, báo với tất cả gia tộc Tây Môn các người, bao gồm cả ông, rửa sạch cổ của mình đi, đợi tôi đến!" "Đến lúc đó, tôi sẽ để cho núi Côn Luân, được tưới bằng máu của gia tộc Tây Môn, để an ủi linh hồn của liệt tổ liệt tông nhà họ Tô!" "Ha ha." Tây Môn Phong Vân hoàn toàn không hoảng sợ, ngồi nghiêm chỉnh, khẽ cười nói: "Tô Thương, khí phách này của cậu, rất xứng với thân phận hậu nhân nhà họ Tô, được, sau đại hội võ thuật, tôi sẽ ở Côn Luân chờ cậu, năm đó tôi có thể giết chết nhà họ Tô, thì bây giờ cũng có thể giết chết cậu!" "Muốn chết!" A Ly nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, bóng dáng biến ảo, thẳng hướng Tây Môn Phong Vân. "Hừ!" Tây Môn Phong Vân thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên xuất thủ. Ầm! Trong chốc lát, nắm đấm của A Ly cùng với bàn tay của Tây Môn Phong Vân va chạm vào nhau. Ảnh hưởng còn lại của lực chiến đấu lúc nãy, như những làn sóng lan ra bốn phía, linh khí cường hãn tàn phá hết mọi thứ xung quanh, mà không gian xung quanh đó tựa hồ như cũng bị bóp méo theo. Sau khi hai người cùng ra tay với nhau một chưởng, A Ly liền bị đánh ngã lui trở về, đứng bên cạnh Tô Thương. Về phần Tây Môn Phong Vân, cũng lùi lại giống như vậy, trên mặt viết đầy chữ kinh sợ. Nhưng sau đó, ông ta liền nhìn A Ly, nở một nụ cười: "Ha ha, trúc cơ đỉnh phong, Tô Thương, người vệ sĩ này của cậu thực lực không yếu nha, chẳng trách cậu lại dám láo xược như vậy." "Ông cũng không yếu." Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Tây Môn Phong Vân, mỉm cười nói: "Tây Môn Phong Vân, không ngờ ông cũng là trúc cơ đỉnh phong, đá năng lượng do ông cố tôi thu thập đều bị ông hưởng không ít nhỉ?" Tây Môn Phong Vân không trả lời lại mà dò hỏi nói: "Cô ấy là ai?" "Trụ cột cuối cùng của nhà họ Tô." "Nói láo, đừng hòng lừa tôi!" Tây Môn Phong Vân số đỏ mỉm cười, lạnh giọng nói: "Trụ cột của nhà họ Tô là cô Phù Dung, tôi rất quen thuộc với khí tức của bà ấy, còn cô gái bên cạnh cậu, rất xa lạ, hơn nữa, cô Phù Dung là luyện võ, nhanh nói, cô ấy là ai, sao lại đạt được trúc cơ đỉnh phong, có phải Tô Vô Kỵ đã từng xuất hiện lại?" "Tại sao lại phải nói cho ông chứ?" Tô Thương chăm chú nhìn Tây Môn Phong Vân, mỉm cười nói: "Ông chủ Tây Môn, ông đang sợ hãi sao, sợ ông cố tôi trở lại sao?" "Sợ?"