“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1174
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hừ cái đầu ông!" Tô Thương híp mắt lại, cười nhạo nói: "Linh thạch trên núi Côn Luân, ông thay tôi bảo quản cho tốt vào, nhanh thôi tôi sẽ đi đến núi Côn Luân!" "Tôi đợi cậu đến, chỉ sợ đến lúc đó cậu không dám lấy thôi!" Sắc mặt của Tây Môn Phong Vân vô cùng khó coi nói, sau đó ông ta thu hồi lại ánh mắt, ngồi xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trải qua đợt thăm dò lúc nãy, ông ta đã biết được thực lực của A Ly vậy mà không kém mình bao nhiêu, đều là trúc cơ đỉnh phong. Tây Môn Phong Vân biết rõ, giờ này ngày này, chính mình ắt hẳn không có cách gì dễ dàng giết chết Tô Thương được nữa rồi. Cho nên, ông ta dứt khoát lựa chọn không tiếp tục giao đấu nữa, bảo tồn sức lực, để ứng phó với sự biến đổi sau đại hội võ thuật. "Cậu chủ, tôi còn chưa trở về hình dạng gốc của mình, nếu không trong vòng ba chiêu, thì có thể giết chết Tây Môn Phong Vân rồi." Lúc này, A Ly dùng linh hồn truyền âm nói. "Ừm." Tô Thương âm thầm truyền âm nói: "Không gấp, mạng của ông ta, tôi sẽ tự lấy." "Bây giờ tôi cũng gần đạt được trúc cơ rồi, cho tới nay, đối thủ của tôi đều là người luyện võ, tôi sắp nhanh quên đi mùi vì chiến đấu siêu cấp rồi." Tô Thương khẽ cười nói: "Công pháp mà Tây Môn Phong Vân tu luyện chắc không yếu, nó thuộc công pháp thượng phẩm, nhưng cũng không tính là gì, dựa vào các loại chủ bài của tôi, trúc cơ sơ kỳ, cũng đã đủ tự tin để vượt qua vài ba cảnh giới nhỏ đó rồi, thẳng tay mà giết!" A Ly nghe thấy lời này, thì không nhiều lời nữa, thu lại uy thế của mình, nhất mực cung kính đứng sau Tô Thương. Mọi người ở nơi đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm dường như trút được gánh nặng vậy. "Trúc cơ, ông chủ Tây Môn quả nhiên là người tu chân!" "Tu chân, nghe nói sẽ có cơ hội không già không chết, khiến ai cũng thèm muốn." "Người vệ sĩ bên cạnh Tô Thương vậy mà không phải là trụ cột kia của nhà họ Tô, hơn nữa cũng là người tu chân, cảnh giới còn ngang bằng với ông chủ nhà Tây Môn, thật không thể tượng tưởng được." "Đây chắc chắn là con át chủ bài cuối cùng mà Tô Vô Kỵ để lại, tôi nói rồi mà, đại nhân vật đã từng uy áp cả thiên hạ, sao lại có thể không lưu lại chút thủ đoạn cho đời sau của mình chứ." "Tôi nghe nói một người trúc cơ thì đã có thể sánh ngang với võ thần lục địa, vậy thì trúc cơ đỉnh phong há không phải tương đương với võ thần đỉnh phong sao?" "Vẫn là tu chân tốt hơn rồi, trên trúc cơ còn có cảnh giới kết đan, mà trong hệ thống luyện võ, trên võ thần thì không còn cảnh giới gì nữa rồi." "Ở trái đất đều giống nhau được chưa, ở trái đất có thiên đạo áp chế, người tu chân chỉ cần đạt đến kết đan thì sẽ bị những hiện tượng lạ quấy rối, từ đó bị ép đi đến Tinh Không Cổ Lộ." ... Mọi người bàn tán xôn xao, bàn qua bàn lại xem sự khác biệt giữa tu chân và luyện võ. Thiên Sơn Tuyết sớm đã mang theo cao thủ núi Cửu Phong chạy tới, nhưng khi nhìn thấy thần uy của A Ly thì không ra tay nữa. Đám người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên cũng như vậy, giờ phút này đều bị thực lực của A Ly làm cho chấn kinh.
"Hừ cái đầu ông!"
Tô Thương híp mắt lại, cười nhạo nói: "Linh thạch trên núi Côn Luân, ông thay tôi bảo quản cho tốt vào, nhanh thôi tôi sẽ đi đến núi Côn Luân!"
"Tôi đợi cậu đến, chỉ sợ đến lúc đó cậu không dám lấy thôi!"
Sắc mặt của Tây Môn Phong Vân vô cùng khó coi nói, sau đó ông ta thu hồi lại ánh mắt, ngồi xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trải qua đợt thăm dò lúc nãy, ông ta đã biết được thực lực của A Ly vậy mà không kém mình bao nhiêu, đều là trúc cơ đỉnh phong.
Tây Môn Phong Vân biết rõ, giờ này ngày này, chính mình ắt hẳn không có cách gì dễ dàng giết chết Tô Thương được nữa rồi.
Cho nên, ông ta dứt khoát lựa chọn không tiếp tục giao đấu nữa, bảo tồn sức lực, để ứng phó với sự biến đổi sau đại hội võ thuật.
"Cậu chủ, tôi còn chưa trở về hình dạng gốc của mình, nếu không trong vòng ba chiêu, thì có thể giết chết Tây Môn Phong Vân rồi." Lúc này, A Ly dùng linh hồn truyền âm nói.
"Ừm."
Tô Thương âm thầm truyền âm nói: "Không gấp, mạng của ông ta, tôi sẽ tự lấy."
"Bây giờ tôi cũng gần đạt được trúc cơ rồi, cho tới nay, đối thủ của tôi đều là người luyện võ, tôi sắp nhanh quên đi mùi vì chiến đấu siêu cấp rồi."
Tô Thương khẽ cười nói: "Công pháp mà Tây Môn Phong Vân tu luyện chắc không yếu, nó thuộc công pháp thượng phẩm, nhưng cũng không tính là gì, dựa vào các loại chủ bài của tôi, trúc cơ sơ kỳ, cũng đã đủ tự tin để vượt qua vài ba cảnh giới nhỏ đó rồi, thẳng tay mà giết!"
A Ly nghe thấy lời này, thì không nhiều lời nữa, thu lại uy thế của mình, nhất mực cung kính đứng sau Tô Thương.
Mọi người ở nơi đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm dường như trút được gánh nặng vậy.
"Trúc cơ, ông chủ Tây Môn quả nhiên là người tu chân!"
"Tu chân, nghe nói sẽ có cơ hội không già không chết, khiến ai cũng thèm muốn."
"Người vệ sĩ bên cạnh Tô Thương vậy mà không phải là trụ cột kia của nhà họ Tô, hơn nữa cũng là người tu chân, cảnh giới còn ngang bằng với ông chủ nhà Tây Môn, thật không thể tượng tưởng được."
"Đây chắc chắn là con át chủ bài cuối cùng mà Tô Vô Kỵ để lại, tôi nói rồi mà, đại nhân vật đã từng uy áp cả thiên hạ, sao lại có thể không lưu lại chút thủ đoạn cho đời sau của mình chứ."
"Tôi nghe nói một người trúc cơ thì đã có thể sánh ngang với võ thần lục địa, vậy thì trúc cơ đỉnh phong há không phải tương đương với võ thần đỉnh phong sao?"
"Vẫn là tu chân tốt hơn rồi, trên trúc cơ còn có cảnh giới kết đan, mà trong hệ thống luyện võ, trên võ thần thì không còn cảnh giới gì nữa rồi."
"Ở trái đất đều giống nhau được chưa, ở trái đất có thiên đạo áp chế, người tu chân chỉ cần đạt đến kết đan thì sẽ bị những hiện tượng lạ quấy rối, từ đó bị ép đi đến Tinh Không Cổ Lộ."
...
Mọi người bàn tán xôn xao, bàn qua bàn lại xem sự khác biệt giữa tu chân và luyện võ.
Thiên Sơn Tuyết sớm đã mang theo cao thủ núi Cửu Phong chạy tới, nhưng khi nhìn thấy thần uy của A Ly thì không ra tay nữa.
Đám người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên cũng như vậy, giờ phút này đều bị thực lực của A Ly làm cho chấn kinh.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hừ cái đầu ông!" Tô Thương híp mắt lại, cười nhạo nói: "Linh thạch trên núi Côn Luân, ông thay tôi bảo quản cho tốt vào, nhanh thôi tôi sẽ đi đến núi Côn Luân!" "Tôi đợi cậu đến, chỉ sợ đến lúc đó cậu không dám lấy thôi!" Sắc mặt của Tây Môn Phong Vân vô cùng khó coi nói, sau đó ông ta thu hồi lại ánh mắt, ngồi xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trải qua đợt thăm dò lúc nãy, ông ta đã biết được thực lực của A Ly vậy mà không kém mình bao nhiêu, đều là trúc cơ đỉnh phong. Tây Môn Phong Vân biết rõ, giờ này ngày này, chính mình ắt hẳn không có cách gì dễ dàng giết chết Tô Thương được nữa rồi. Cho nên, ông ta dứt khoát lựa chọn không tiếp tục giao đấu nữa, bảo tồn sức lực, để ứng phó với sự biến đổi sau đại hội võ thuật. "Cậu chủ, tôi còn chưa trở về hình dạng gốc của mình, nếu không trong vòng ba chiêu, thì có thể giết chết Tây Môn Phong Vân rồi." Lúc này, A Ly dùng linh hồn truyền âm nói. "Ừm." Tô Thương âm thầm truyền âm nói: "Không gấp, mạng của ông ta, tôi sẽ tự lấy." "Bây giờ tôi cũng gần đạt được trúc cơ rồi, cho tới nay, đối thủ của tôi đều là người luyện võ, tôi sắp nhanh quên đi mùi vì chiến đấu siêu cấp rồi." Tô Thương khẽ cười nói: "Công pháp mà Tây Môn Phong Vân tu luyện chắc không yếu, nó thuộc công pháp thượng phẩm, nhưng cũng không tính là gì, dựa vào các loại chủ bài của tôi, trúc cơ sơ kỳ, cũng đã đủ tự tin để vượt qua vài ba cảnh giới nhỏ đó rồi, thẳng tay mà giết!" A Ly nghe thấy lời này, thì không nhiều lời nữa, thu lại uy thế của mình, nhất mực cung kính đứng sau Tô Thương. Mọi người ở nơi đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm dường như trút được gánh nặng vậy. "Trúc cơ, ông chủ Tây Môn quả nhiên là người tu chân!" "Tu chân, nghe nói sẽ có cơ hội không già không chết, khiến ai cũng thèm muốn." "Người vệ sĩ bên cạnh Tô Thương vậy mà không phải là trụ cột kia của nhà họ Tô, hơn nữa cũng là người tu chân, cảnh giới còn ngang bằng với ông chủ nhà Tây Môn, thật không thể tượng tưởng được." "Đây chắc chắn là con át chủ bài cuối cùng mà Tô Vô Kỵ để lại, tôi nói rồi mà, đại nhân vật đã từng uy áp cả thiên hạ, sao lại có thể không lưu lại chút thủ đoạn cho đời sau của mình chứ." "Tôi nghe nói một người trúc cơ thì đã có thể sánh ngang với võ thần lục địa, vậy thì trúc cơ đỉnh phong há không phải tương đương với võ thần đỉnh phong sao?" "Vẫn là tu chân tốt hơn rồi, trên trúc cơ còn có cảnh giới kết đan, mà trong hệ thống luyện võ, trên võ thần thì không còn cảnh giới gì nữa rồi." "Ở trái đất đều giống nhau được chưa, ở trái đất có thiên đạo áp chế, người tu chân chỉ cần đạt đến kết đan thì sẽ bị những hiện tượng lạ quấy rối, từ đó bị ép đi đến Tinh Không Cổ Lộ." ... Mọi người bàn tán xôn xao, bàn qua bàn lại xem sự khác biệt giữa tu chân và luyện võ. Thiên Sơn Tuyết sớm đã mang theo cao thủ núi Cửu Phong chạy tới, nhưng khi nhìn thấy thần uy của A Ly thì không ra tay nữa. Đám người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên cũng như vậy, giờ phút này đều bị thực lực của A Ly làm cho chấn kinh.