“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1275
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tây Môn Long Ngâm cùng với phật tử Vô Cơ đánh nhau, sở dĩ đáng xem, ngoại trừ chuyện hai người đều là thiên tài đã lâu, còn có một nguyên nhân khác. Cái đó chính là, hai người này đều là người cuồng nhiệt theo đuổi Lan Diệu Y của Xuân Quang Lâu. Vì Lan Diệu Y, hai người họ cực kỳ không hợp nhau, trước đó thậm chí từng đánh nhau, đánh đến mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Lần này, không phải vì Lan Diệu Y, mà là vì vị trí số 1 của đại hội võ thuật, tất nhiên muốn phân ra ai mạnh ai yếu. "Ha ha, thú vị lắm, Tây Môn Long Ngâm lại đụng phải phật tử Vô Cơ." "Tôi nghe nói rất nhiều thiên tài tranh tài trước đó, đã giao ước cẩn thận rồi, ai lấy được vị trí số 1 của đại hội võ thuật, thì có thể có được Lan Diệu Y." "Có được cái cọng lông ấy, lần đầu tiên của Lan Diệu Y đã bị Tô Thương lấy mất rồi, bọn họ có thắng ở đại hội võ thuật cũng không thể thay đổi được sự thật này." "Phật tử Vô Cơ vì Lan Diệu Y mà hoàn tục 3 năm, chuyện này cần đến bao nhiêu quyết tâm chứ, nếu như anh ta là minh chủ giới luyện võ, có lẽ sẽ không dễ dàng từ bỏ Lan Diệu Y đâu." "Vậy nhưng chưa chắc nha, bây giờ phật tử Vô Cơ đã quy y của phật lần nữa rồi, nhìn thấu hồng trần, quay về núi Bồ Đề, chắc hẳn đã buông được chấp niệm trong lòng rồi." “Vô dụng thôi, phật tử Vô Cơ 3 năm nay không tu phật pháp, Tây Môn Long Ngâm mỗi giờ mỗi phút lại đều tiến bộ, hai người tất nhiên là có khoảng cách." "Đúng vậy, Tây Môn Long Ngâm cũng không phải nhân vật đơn giản, chưa từng biểu hiện ra thực lực của mình ở trước mặt người ngoài, làm đại thiếu gia của gia tộc Tây Môn, anh ta sao lại không nắm chắc con át chủ bài chứ?" ... Mọi người nhìn thấy hai người trên lôi đài, nhẹ nhàng bình luận, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn lên, sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc. Cách đó không xa. Vương Dã của Võ Đang, Lão Độc Vật Lâm Uyên, Triệu Chỉ Nhược phái Nga Mi, Vương Phú Quý, Quân Vô Ưu, Tô Thương,... đông đảo thiên tài đều đang ở lại xem. Cho dù là Vương Dã đạo trưởng đã đánh thắng, trận đấu này cũng không hề rời khỏi, rõ ràng có hứng thú với trận đấu này. "Vương Dã đạo trưởng, anh cảm thấy hai người họ ai sẽ thắng?" Lúc này, Quân Vô Ưu khẽ cười nói, chủ động nói chuyện với Vương Dã. "Có gì khác nhau chứ?" Vương Dã ngáp một cái, thuận miệng nói: "Dù là ai thắng, đều sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tôi giành được ví trí số 1." "Cái này...ha ha!" Quân Vô Ưu đầu tiên là sững lại, sau đó tán thành nói: "Nói đúng lắm, vậy thì sớm chúc mừng Vương Dã đạo trưởng nha." "Khách sáo rồi." Vương Dã nhìn về phía Quân Vô Ưu, giống như kiểu như tỉnh ngủ, uể oải nói: "Đoan Mộc Vô Ưu, anh không cần cố gắng kết thân với tôi, bây giờ giới luyện võ cũng khác trước đây lắm rồi." "Nếu như gia tộc Đoan Mộc các người, còn muốn khống chế giới luyện võ như trước đây, Vương Dã tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tây Môn Long Ngâm cùng với phật tử Vô Cơ đánh nhau, sở dĩ đáng xem, ngoại trừ chuyện hai người đều là thiên tài đã lâu, còn có một nguyên nhân khác. Cái đó chính là, hai người này đều là người cuồng nhiệt theo đuổi Lan Diệu Y của Xuân Quang Lâu. Vì Lan Diệu Y, hai người họ cực kỳ không hợp nhau, trước đó thậm chí từng đánh nhau, đánh đến mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Lần này, không phải vì Lan Diệu Y, mà là vì vị trí số 1 của đại hội võ thuật, tất nhiên muốn phân ra ai mạnh ai yếu. "Ha ha, thú vị lắm, Tây Môn Long Ngâm lại đụng phải phật tử Vô Cơ." "Tôi nghe nói rất nhiều thiên tài tranh tài trước đó, đã giao ước cẩn thận rồi, ai lấy được vị trí số 1 của đại hội võ thuật, thì có thể có được Lan Diệu Y." "Có được cái cọng lông ấy, lần đầu tiên của Lan Diệu Y đã bị Tô Thương lấy mất rồi, bọn họ có thắng ở đại hội võ thuật cũng không thể thay đổi được sự thật này." "Phật tử Vô Cơ vì Lan Diệu Y mà hoàn tục 3 năm, chuyện này cần đến bao nhiêu quyết tâm chứ, nếu như anh ta là minh chủ giới luyện võ, có lẽ sẽ không dễ dàng từ bỏ Lan Diệu Y đâu." "Vậy nhưng chưa chắc nha, bây giờ phật tử Vô Cơ đã quy y của phật lần nữa rồi, nhìn thấu hồng trần, quay về núi Bồ Đề, chắc hẳn đã buông được chấp niệm trong lòng rồi." “Vô dụng thôi, phật tử Vô Cơ 3 năm nay không tu phật pháp, Tây Môn Long Ngâm mỗi giờ mỗi phút lại đều tiến bộ, hai người tất nhiên là có khoảng cách." "Đúng vậy, Tây Môn Long Ngâm cũng không phải nhân vật đơn giản, chưa từng biểu hiện ra thực lực của mình ở trước mặt người ngoài, làm đại thiếu gia của gia tộc Tây Môn, anh ta sao lại không nắm chắc con át chủ bài chứ?" ... Mọi người nhìn thấy hai người trên lôi đài, nhẹ nhàng bình luận, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn lên, sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc. Cách đó không xa. Vương Dã của Võ Đang, Lão Độc Vật Lâm Uyên, Triệu Chỉ Nhược phái Nga Mi, Vương Phú Quý, Quân Vô Ưu, Tô Thương,... đông đảo thiên tài đều đang ở lại xem. Cho dù là Vương Dã đạo trưởng đã đánh thắng, trận đấu này cũng không hề rời khỏi, rõ ràng có hứng thú với trận đấu này. "Vương Dã đạo trưởng, anh cảm thấy hai người họ ai sẽ thắng?" Lúc này, Quân Vô Ưu khẽ cười nói, chủ động nói chuyện với Vương Dã. "Có gì khác nhau chứ?" Vương Dã ngáp một cái, thuận miệng nói: "Dù là ai thắng, đều sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tôi giành được ví trí số 1." "Cái này...ha ha!" Quân Vô Ưu đầu tiên là sững lại, sau đó tán thành nói: "Nói đúng lắm, vậy thì sớm chúc mừng Vương Dã đạo trưởng nha." "Khách sáo rồi." Vương Dã nhìn về phía Quân Vô Ưu, giống như kiểu như tỉnh ngủ, uể oải nói: "Đoan Mộc Vô Ưu, anh không cần cố gắng kết thân với tôi, bây giờ giới luyện võ cũng khác trước đây lắm rồi." "Nếu như gia tộc Đoan Mộc các người, còn muốn khống chế giới luyện võ như trước đây, Vương Dã tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tây Môn Long Ngâm cùng với phật tử Vô Cơ đánh nhau, sở dĩ đáng xem, ngoại trừ chuyện hai người đều là thiên tài đã lâu, còn có một nguyên nhân khác. Cái đó chính là, hai người này đều là người cuồng nhiệt theo đuổi Lan Diệu Y của Xuân Quang Lâu. Vì Lan Diệu Y, hai người họ cực kỳ không hợp nhau, trước đó thậm chí từng đánh nhau, đánh đến mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Lần này, không phải vì Lan Diệu Y, mà là vì vị trí số 1 của đại hội võ thuật, tất nhiên muốn phân ra ai mạnh ai yếu. "Ha ha, thú vị lắm, Tây Môn Long Ngâm lại đụng phải phật tử Vô Cơ." "Tôi nghe nói rất nhiều thiên tài tranh tài trước đó, đã giao ước cẩn thận rồi, ai lấy được vị trí số 1 của đại hội võ thuật, thì có thể có được Lan Diệu Y." "Có được cái cọng lông ấy, lần đầu tiên của Lan Diệu Y đã bị Tô Thương lấy mất rồi, bọn họ có thắng ở đại hội võ thuật cũng không thể thay đổi được sự thật này." "Phật tử Vô Cơ vì Lan Diệu Y mà hoàn tục 3 năm, chuyện này cần đến bao nhiêu quyết tâm chứ, nếu như anh ta là minh chủ giới luyện võ, có lẽ sẽ không dễ dàng từ bỏ Lan Diệu Y đâu." "Vậy nhưng chưa chắc nha, bây giờ phật tử Vô Cơ đã quy y của phật lần nữa rồi, nhìn thấu hồng trần, quay về núi Bồ Đề, chắc hẳn đã buông được chấp niệm trong lòng rồi." “Vô dụng thôi, phật tử Vô Cơ 3 năm nay không tu phật pháp, Tây Môn Long Ngâm mỗi giờ mỗi phút lại đều tiến bộ, hai người tất nhiên là có khoảng cách." "Đúng vậy, Tây Môn Long Ngâm cũng không phải nhân vật đơn giản, chưa từng biểu hiện ra thực lực của mình ở trước mặt người ngoài, làm đại thiếu gia của gia tộc Tây Môn, anh ta sao lại không nắm chắc con át chủ bài chứ?" ... Mọi người nhìn thấy hai người trên lôi đài, nhẹ nhàng bình luận, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn lên, sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc. Cách đó không xa. Vương Dã của Võ Đang, Lão Độc Vật Lâm Uyên, Triệu Chỉ Nhược phái Nga Mi, Vương Phú Quý, Quân Vô Ưu, Tô Thương,... đông đảo thiên tài đều đang ở lại xem. Cho dù là Vương Dã đạo trưởng đã đánh thắng, trận đấu này cũng không hề rời khỏi, rõ ràng có hứng thú với trận đấu này. "Vương Dã đạo trưởng, anh cảm thấy hai người họ ai sẽ thắng?" Lúc này, Quân Vô Ưu khẽ cười nói, chủ động nói chuyện với Vương Dã. "Có gì khác nhau chứ?" Vương Dã ngáp một cái, thuận miệng nói: "Dù là ai thắng, đều sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tôi giành được ví trí số 1." "Cái này...ha ha!" Quân Vô Ưu đầu tiên là sững lại, sau đó tán thành nói: "Nói đúng lắm, vậy thì sớm chúc mừng Vương Dã đạo trưởng nha." "Khách sáo rồi." Vương Dã nhìn về phía Quân Vô Ưu, giống như kiểu như tỉnh ngủ, uể oải nói: "Đoan Mộc Vô Ưu, anh không cần cố gắng kết thân với tôi, bây giờ giới luyện võ cũng khác trước đây lắm rồi." "Nếu như gia tộc Đoan Mộc các người, còn muốn khống chế giới luyện võ như trước đây, Vương Dã tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!"