“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1360

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Mì tôm sống, kẹo socola sữa, bánh gạo, bánh oreo, bánh kẹo cay, bánh quy...Thậm chí, sau cùng còn có hai gói bún ốc nữa.  "Ặc, Đông Phương Minh Nhật, ý anh là gì chứ?" Tô Thương nghi ngờ nói.  "Tô thiếu gia, không phải anh muốn đồ ăn vặt hả, những thứ này là tôi lấy từ hòm linh thực, nhất là món bún ốc, là thứ tôi thích nhất đó, bây giờ đều cho anh hết đó."  Đông Phương Minh Nhật nở nụ cười nhìn vào Tô Thương, nói tiếp: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết, anh có sử dụng toàn lực hay không chưa?"  "???"  Tô Thương khó chịu nói ra: "Cmn, thứ tôi muốn không phải đồ ăn vặt*, anh đang chơi chữ với tôi đó hả?"  *Ý Tô Thương muốn đá năng lượng, đọc là "líng shí" (灵石),  còn Đông Phương Minh Nhật lại cố ý hiểu thành 零食 phiên âm cũng là  líng shí, nhưng ý nghĩa lại là đồ ăn vặt.  "Tôi mặc kệ, dù sao đồ ăn vặt tôi cũng cho anh rồi, Tô thiếu gia, quân tử nói được làm được, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời chứ." Đông Phương Minh Nhật bắt đầu chơi xấu.  "Chuyện này..."  Khuôn mặt Tô Thương xám xịt lại, thu đồ ăn vào trong vòng tay lưu trữ, dù sao thì lời đã nói  ra, anh sẽ không rút lại, liền dùng linh hồn truyền âm, nói cho Đông Phương Minh Nhật biết.  Đông Phương Minh Nhật nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhanh chóng nhìn về phía Tô Thương.  Cuối cùng, anh ta không nói gì, liền mang theo chín thanh niên cổ võ, rời khỏi hiện trường.  Trong đó.  Trước khi Hạ Hầu Kiệt rời đi, sắc mặt âm trầm liếc nhìn Tô Thương, rõ ràng là không cam tâm.  Nhưng ý của Đông Phương Minh Nhật, anh ta lại không thể chống lại, hơn nữa anh ta cũng hiểu, mình không phải đối thủ của Tô Thương, thế là đành rời bước đi.  Có điều Hạ Hầu Kiệt hạ quyết tâm, chờ đến khi gặp trưởng bối trong nhà, nhất định phải mời trưởng bối ra tay, bắt lấy Tô Thương, ép hỏi ra công pháp tu luyện!  Cứ như vậy, mười thanh niên cổ tộc, vội đến vội đi.  "Tô minh chủ!"  "Tô minh chủ!"  "Tô minh chủ!"  Sau khi đưa mắt nhìn mấy thanh niên cổ tộc rời đi, hiện trường như núi kêu biển gầm, tinh thần mọi người như sôi sục.  Tô Thương lộ ra một nụ cười, không để ý đến trọng tài hiện trường, trực tiếp nhìn về phía Vương Trọng Vân, dò hỏi: "Vương môn chủ, bây giờ có thể đưa tôi đến đại điện Thiên cơ môn, mở ra biến đổi của giới luyện võ rồi chứ?"  "Ha ha, được."  Vương Trọng Vân gật gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn vào mấy người xung quanh, cười nói: "Các vị, chúng ta đi thôi, cùng xem giới luyện võ biến đổi."  Thạch Hạo Hãn, Trương Thiên Lôi, Thiên Sơn Tuyết, Đỗ Khôn, Từ Thiên sư thái, Viên Thông trụ trì, Từ Ngọc Phong,... đông đảo trụ cột, tất nhiên không có ý kiến.  Có điều. 

Mì tôm sống, kẹo socola sữa, bánh gạo, bánh oreo, bánh kẹo cay, bánh quy...Thậm chí, sau cùng còn có hai gói bún ốc nữa.  

"Ặc, Đông Phương Minh Nhật, ý anh là gì chứ?" Tô Thương nghi ngờ nói.  

"Tô thiếu gia, không phải anh muốn đồ ăn vặt hả, những thứ này là tôi lấy từ hòm linh thực, nhất là món bún ốc, là thứ tôi thích nhất đó, bây giờ đều cho anh hết đó."  

Đông Phương Minh Nhật nở nụ cười nhìn vào Tô Thương, nói tiếp: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết, anh có sử dụng toàn lực hay không chưa?"  

"???"  

Tô Thương khó chịu nói ra: "Cmn, thứ tôi muốn không phải đồ ăn vặt*, anh đang chơi chữ với tôi đó hả?"  

*Ý Tô Thương muốn đá năng lượng, đọc là "líng shí" (灵石),  còn Đông Phương Minh Nhật lại cố ý hiểu thành 零食 phiên âm cũng là  líng shí, nhưng ý nghĩa lại là đồ ăn vặt.  

"Tôi mặc kệ, dù sao đồ ăn vặt tôi cũng cho anh rồi, Tô thiếu gia, quân tử nói được làm được, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời chứ." Đông Phương Minh Nhật bắt đầu chơi xấu.  

"Chuyện này..."  

Khuôn mặt Tô Thương xám xịt lại, thu đồ ăn vào trong vòng tay lưu trữ, dù sao thì lời đã nói  ra, anh sẽ không rút lại, liền dùng linh hồn truyền âm, nói cho Đông Phương Minh Nhật biết.  

Đông Phương Minh Nhật nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhanh chóng nhìn về phía Tô Thương.  

Cuối cùng, anh ta không nói gì, liền mang theo chín thanh niên cổ võ, rời khỏi hiện trường.  

Trong đó.  

Trước khi Hạ Hầu Kiệt rời đi, sắc mặt âm trầm liếc nhìn Tô Thương, rõ ràng là không cam tâm.  

Nhưng ý của Đông Phương Minh Nhật, anh ta lại không thể chống lại, hơn nữa anh ta cũng hiểu, mình không phải đối thủ của Tô Thương, thế là đành rời bước đi.  

Có điều Hạ Hầu Kiệt hạ quyết tâm, chờ đến khi gặp trưởng bối trong nhà, nhất định phải mời trưởng bối ra tay, bắt lấy Tô Thương, ép hỏi ra công pháp tu luyện!  

Cứ như vậy, mười thanh niên cổ tộc, vội đến vội đi.  

"Tô minh chủ!"  

"Tô minh chủ!"  

"Tô minh chủ!"  

Sau khi đưa mắt nhìn mấy thanh niên cổ tộc rời đi, hiện trường như núi kêu biển gầm, tinh thần mọi người như sôi sục.  

Tô Thương lộ ra một nụ cười, không để ý đến trọng tài hiện trường, trực tiếp nhìn về phía Vương Trọng Vân, dò hỏi: "Vương môn chủ, bây giờ có thể đưa tôi đến đại điện Thiên cơ môn, mở ra biến đổi của giới luyện võ rồi chứ?"  

"Ha ha, được."  

Vương Trọng Vân gật gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn vào mấy người xung quanh, cười nói: "Các vị, chúng ta đi thôi, cùng xem giới luyện võ biến đổi."  

Thạch Hạo Hãn, Trương Thiên Lôi, Thiên Sơn Tuyết, Đỗ Khôn, Từ Thiên sư thái, Viên Thông trụ trì, Từ Ngọc Phong,... đông đảo trụ cột, tất nhiên không có ý kiến.  

Có điều. 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Mì tôm sống, kẹo socola sữa, bánh gạo, bánh oreo, bánh kẹo cay, bánh quy...Thậm chí, sau cùng còn có hai gói bún ốc nữa.  "Ặc, Đông Phương Minh Nhật, ý anh là gì chứ?" Tô Thương nghi ngờ nói.  "Tô thiếu gia, không phải anh muốn đồ ăn vặt hả, những thứ này là tôi lấy từ hòm linh thực, nhất là món bún ốc, là thứ tôi thích nhất đó, bây giờ đều cho anh hết đó."  Đông Phương Minh Nhật nở nụ cười nhìn vào Tô Thương, nói tiếp: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết, anh có sử dụng toàn lực hay không chưa?"  "???"  Tô Thương khó chịu nói ra: "Cmn, thứ tôi muốn không phải đồ ăn vặt*, anh đang chơi chữ với tôi đó hả?"  *Ý Tô Thương muốn đá năng lượng, đọc là "líng shí" (灵石),  còn Đông Phương Minh Nhật lại cố ý hiểu thành 零食 phiên âm cũng là  líng shí, nhưng ý nghĩa lại là đồ ăn vặt.  "Tôi mặc kệ, dù sao đồ ăn vặt tôi cũng cho anh rồi, Tô thiếu gia, quân tử nói được làm được, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời chứ." Đông Phương Minh Nhật bắt đầu chơi xấu.  "Chuyện này..."  Khuôn mặt Tô Thương xám xịt lại, thu đồ ăn vào trong vòng tay lưu trữ, dù sao thì lời đã nói  ra, anh sẽ không rút lại, liền dùng linh hồn truyền âm, nói cho Đông Phương Minh Nhật biết.  Đông Phương Minh Nhật nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhanh chóng nhìn về phía Tô Thương.  Cuối cùng, anh ta không nói gì, liền mang theo chín thanh niên cổ võ, rời khỏi hiện trường.  Trong đó.  Trước khi Hạ Hầu Kiệt rời đi, sắc mặt âm trầm liếc nhìn Tô Thương, rõ ràng là không cam tâm.  Nhưng ý của Đông Phương Minh Nhật, anh ta lại không thể chống lại, hơn nữa anh ta cũng hiểu, mình không phải đối thủ của Tô Thương, thế là đành rời bước đi.  Có điều Hạ Hầu Kiệt hạ quyết tâm, chờ đến khi gặp trưởng bối trong nhà, nhất định phải mời trưởng bối ra tay, bắt lấy Tô Thương, ép hỏi ra công pháp tu luyện!  Cứ như vậy, mười thanh niên cổ tộc, vội đến vội đi.  "Tô minh chủ!"  "Tô minh chủ!"  "Tô minh chủ!"  Sau khi đưa mắt nhìn mấy thanh niên cổ tộc rời đi, hiện trường như núi kêu biển gầm, tinh thần mọi người như sôi sục.  Tô Thương lộ ra một nụ cười, không để ý đến trọng tài hiện trường, trực tiếp nhìn về phía Vương Trọng Vân, dò hỏi: "Vương môn chủ, bây giờ có thể đưa tôi đến đại điện Thiên cơ môn, mở ra biến đổi của giới luyện võ rồi chứ?"  "Ha ha, được."  Vương Trọng Vân gật gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn vào mấy người xung quanh, cười nói: "Các vị, chúng ta đi thôi, cùng xem giới luyện võ biến đổi."  Thạch Hạo Hãn, Trương Thiên Lôi, Thiên Sơn Tuyết, Đỗ Khôn, Từ Thiên sư thái, Viên Thông trụ trì, Từ Ngọc Phong,... đông đảo trụ cột, tất nhiên không có ý kiến.  Có điều. 

Chương 1360