“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1370
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lâm Uyên nở một nụ cười, giễu cợt nói: “Ha ha, cậu lừa được người khác, nhưng không thể lừa được tôi đâu.” “Cái hồ lô rượu này của cậu, chắc chắn là vật quý báu của nhà họ Đoan Mộc, địa vị của cậu ở nhà họ Đoan, đương nhiên cũng không thấp.” Lâm Uyên nói tiếp: “Nếu tôi không nhìn lầm, thì thực lực của cậu có thể so tài được với cái tên Nam Cung Dận kia, hai người là người cùng một thời đại phải chứ?” “Hả?” Quân Vô Ưu nghe thấy thế, đột nhiên nghiêm túc, mặt nghiêm nghị nói: “Ai nói cho ông thế!?” “Tôi đã nói rồi, cậu không lừa được tôi đâu, nói cụ thể hơn thì, thì chúng ta cũng coi như là người cùng một thời đại mà.” Lâm Uyên bình thản nói. “Lâm Uyên, Lão Độc Vật, ha ha ha, quả nhiên ông càng già càng ghê gớm, chẳng trách lại có câu chuyện cáo già. Quân Vô Ưu cười nói. Lâm Uyên thản nhiên nói: “Đúng vậy.” “Lão Độc Vật, đại hội võ thuật trăm phái, ông cũng che giấu thực lực, tại sao lại không để lộ ra vậy?” Quân Vô Ưu hỏi dò. “Thực lực của cậu mạnh hơn tôi, cho dù tôi sử dụng hết sức lực, cũng không thắng được cậu, nếu đã như vậy, chi bằng làm cho qua loa, tùy tiện đánh một trận là được rồi.” Lâm Uyên nói tiếp: “Mục tiêu của tôi, từ trước tới nay không phải là vị trí đứng đầu của đại hội võ thuật trăm phái.” “Sao?” Quân Vô Ưu hỏi: “Tôi có thể phát hiện ra, trên người ông có một nguồn năng lực rất mãnh liệt, rốt cuộc ông muốn làm cái gì vậy?” “Cậu lại muốn làm gì?” Lâm Uyên đón nhận ánh mắt của Quân Vô Ưu, hỏi lại. “Thôi đi, hi vọng chúng ta không phải đánh cùng một trận, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Quân Vô Ưu uy hiếp nói. “Tôi cũng tặng cho cậu, một câu nói như vậy.” Lâm Uyên thản nhiên nói, sau đó không nói chuyện với Quân Vô Ưu nữa, ông ta ngẩng đầu quan sát trận đánh nhau phía trước. ... Trong góc. Bọn người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên, đứng xem từ phía xa, trong lòng vô cùng lo lắng. Còn về phần A Ly, thì đứng ở một bên, cô ấy nấp rất kỹ, không hề gây ra sự chú ý nào đến đám người Nam Cung Dận. Lúc này. A Ly vừa vô tình vừa cố tình nhìn về phía Nam Cung Dận, nhíu mày. Cô ấy đã cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt của Nam Cung Dận, có chút dè chừng, nhưng đúng lúc đó, trong lòng lại trào dâng khao khát chiến đấu mãnh liệt. Nhưng Nam Cung Dận không hề ra tay, A Ly đành phải đứng xem ở một bên. Chờ đợi thời cơ. Ở một bên khác. Một mình Lan Diệu Y, cô ta che mặt, im lặng chăm chú quan sát tất cả mọi thứ.
Lâm Uyên nở một nụ cười, giễu cợt nói: “Ha ha, cậu lừa được người khác, nhưng không thể lừa được tôi đâu.”
“Cái hồ lô rượu này của cậu, chắc chắn là vật quý báu của nhà họ Đoan Mộc, địa vị của cậu ở nhà họ Đoan, đương nhiên cũng không thấp.”
Lâm Uyên nói tiếp: “Nếu tôi không nhìn lầm, thì thực lực của cậu có thể so tài được với cái tên Nam Cung Dận kia, hai người là người cùng một thời đại phải chứ?”
“Hả?”
Quân Vô Ưu nghe thấy thế, đột nhiên nghiêm túc, mặt nghiêm nghị nói: “Ai nói cho ông thế!?”
“Tôi đã nói rồi, cậu không lừa được tôi đâu, nói cụ thể hơn thì, thì chúng ta cũng coi như là người cùng một thời đại mà.” Lâm Uyên bình thản nói.
“Lâm Uyên, Lão Độc Vật, ha ha ha, quả nhiên ông càng già càng ghê gớm, chẳng trách lại có câu chuyện cáo già. Quân Vô Ưu cười nói.
Lâm Uyên thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Lão Độc Vật, đại hội võ thuật trăm phái, ông cũng che giấu thực lực, tại sao lại không để lộ ra vậy?” Quân Vô Ưu hỏi dò.
“Thực lực của cậu mạnh hơn tôi, cho dù tôi sử dụng hết sức lực, cũng không thắng được cậu, nếu đã như vậy, chi bằng làm cho qua loa, tùy tiện đánh một trận là được rồi.”
Lâm Uyên nói tiếp: “Mục tiêu của tôi, từ trước tới nay không phải là vị trí đứng đầu của đại hội võ thuật trăm phái.”
“Sao?”
Quân Vô Ưu hỏi: “Tôi có thể phát hiện ra, trên người ông có một nguồn năng lực rất mãnh liệt, rốt cuộc ông muốn làm cái gì vậy?”
“Cậu lại muốn làm gì?” Lâm Uyên đón nhận ánh mắt của Quân Vô Ưu, hỏi lại.
“Thôi đi, hi vọng chúng ta không phải đánh cùng một trận, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Quân Vô Ưu uy hiếp nói.
“Tôi cũng tặng cho cậu, một câu nói như vậy.”
Lâm Uyên thản nhiên nói, sau đó không nói chuyện với Quân Vô Ưu nữa, ông ta ngẩng đầu quan sát trận đánh nhau phía trước.
...
Trong góc.
Bọn người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên, đứng xem từ phía xa, trong lòng vô cùng lo lắng.
Còn về phần A Ly, thì đứng ở một bên, cô ấy nấp rất kỹ, không hề gây ra sự chú ý nào đến đám người Nam Cung Dận.
Lúc này.
A Ly vừa vô tình vừa cố tình nhìn về phía Nam Cung Dận, nhíu mày.
Cô ấy đã cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt của Nam Cung Dận, có chút dè chừng, nhưng đúng lúc đó, trong lòng lại trào dâng khao khát chiến đấu mãnh liệt.
Nhưng Nam Cung Dận không hề ra tay, A Ly đành phải đứng xem ở một bên. Chờ đợi thời cơ.
Ở một bên khác.
Một mình Lan Diệu Y, cô ta che mặt, im lặng chăm chú quan sát tất cả mọi thứ.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lâm Uyên nở một nụ cười, giễu cợt nói: “Ha ha, cậu lừa được người khác, nhưng không thể lừa được tôi đâu.” “Cái hồ lô rượu này của cậu, chắc chắn là vật quý báu của nhà họ Đoan Mộc, địa vị của cậu ở nhà họ Đoan, đương nhiên cũng không thấp.” Lâm Uyên nói tiếp: “Nếu tôi không nhìn lầm, thì thực lực của cậu có thể so tài được với cái tên Nam Cung Dận kia, hai người là người cùng một thời đại phải chứ?” “Hả?” Quân Vô Ưu nghe thấy thế, đột nhiên nghiêm túc, mặt nghiêm nghị nói: “Ai nói cho ông thế!?” “Tôi đã nói rồi, cậu không lừa được tôi đâu, nói cụ thể hơn thì, thì chúng ta cũng coi như là người cùng một thời đại mà.” Lâm Uyên bình thản nói. “Lâm Uyên, Lão Độc Vật, ha ha ha, quả nhiên ông càng già càng ghê gớm, chẳng trách lại có câu chuyện cáo già. Quân Vô Ưu cười nói. Lâm Uyên thản nhiên nói: “Đúng vậy.” “Lão Độc Vật, đại hội võ thuật trăm phái, ông cũng che giấu thực lực, tại sao lại không để lộ ra vậy?” Quân Vô Ưu hỏi dò. “Thực lực của cậu mạnh hơn tôi, cho dù tôi sử dụng hết sức lực, cũng không thắng được cậu, nếu đã như vậy, chi bằng làm cho qua loa, tùy tiện đánh một trận là được rồi.” Lâm Uyên nói tiếp: “Mục tiêu của tôi, từ trước tới nay không phải là vị trí đứng đầu của đại hội võ thuật trăm phái.” “Sao?” Quân Vô Ưu hỏi: “Tôi có thể phát hiện ra, trên người ông có một nguồn năng lực rất mãnh liệt, rốt cuộc ông muốn làm cái gì vậy?” “Cậu lại muốn làm gì?” Lâm Uyên đón nhận ánh mắt của Quân Vô Ưu, hỏi lại. “Thôi đi, hi vọng chúng ta không phải đánh cùng một trận, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Quân Vô Ưu uy hiếp nói. “Tôi cũng tặng cho cậu, một câu nói như vậy.” Lâm Uyên thản nhiên nói, sau đó không nói chuyện với Quân Vô Ưu nữa, ông ta ngẩng đầu quan sát trận đánh nhau phía trước. ... Trong góc. Bọn người Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên, đứng xem từ phía xa, trong lòng vô cùng lo lắng. Còn về phần A Ly, thì đứng ở một bên, cô ấy nấp rất kỹ, không hề gây ra sự chú ý nào đến đám người Nam Cung Dận. Lúc này. A Ly vừa vô tình vừa cố tình nhìn về phía Nam Cung Dận, nhíu mày. Cô ấy đã cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt của Nam Cung Dận, có chút dè chừng, nhưng đúng lúc đó, trong lòng lại trào dâng khao khát chiến đấu mãnh liệt. Nhưng Nam Cung Dận không hề ra tay, A Ly đành phải đứng xem ở một bên. Chờ đợi thời cơ. Ở một bên khác. Một mình Lan Diệu Y, cô ta che mặt, im lặng chăm chú quan sát tất cả mọi thứ.