“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1382
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ông câm miệng lại!" Hạ Hầu Ấn hung tợn trừng mắt nhìn Tây Phương Lượng một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm dì Phù và Thiên Niên Sát. "Được rồi, anh Hạ Hầu hãy nén đau buồn, mọi người không cần giấu nghề đâu." Đông Phương Diệu an ủi Hạ Hầu Ấn trước, ngay sau đó nói: "Theo tôi được biết, mấy ông đều có con át chủ bài, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi." "Mấy ông cũng nhận ra được, nếu như cứ tiếp tục giấu nghề thì e là thật sự sẽ không đánh bại được Đoàn Khánh Minh này đâu." Đông Phương Diệu nhắc nhở: "Hơn nữa, hai người Phù Dung và Thiên Niên Sát cũng sắp qua đây rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." "Ừm." Hạ Hầu Ấn gật đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi mang bảo vật Mộc Dương Tán của nhà họ Hạ Hầu đến đây, có nó thì thực lực của tôi tăng lên ít nhất là gấp đôi trong khoảng thời gian, có lẽ mạnh cỡ Nam Cung tiền bối." "Nhưng mà, lực phản phệ của Mộc Dương Tán quá mạnh, e là sau khi dùng xong thì tôi phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới được." Hạ Hầu Ấn nghiêm mặt nói: "Nhưng để ngăn cản được cổ võ cải cách, tôi sẽ không tiếc đâu!" Dứt lời, Hạ Hầu Ấn tâm niệm vừa động, một chiếc ô gỗ giấy dầu phong cách cổ xưa, thoáng chốc hiện lên từ trong cơ thể ông ta. Ngay sau đó. Hạ Hầu Ấn giơ cánh tay lên, cầm lấy Mộc Dương Tán, toàn bộ khí tức bỗng nhiên tăng vọt, thật sự có thể sánh với Nam Cung Dận. Không chỉ có mỗi ông ta, mà Đông Phương Diệu cũng cắn răng lấy ra một thanh trường kiếm. "Đây là một trong tứ đại danh kiếm mà gia tộc Đông Phương cất giữ, tên là Ngọa Long. Bình thường chỉ có tu sĩ cảnh giới Kết Đan mới có thể sử dụng thoải mái." Đông Phương Diệu giới thiệu: "Với thực lực bây giờ của tôi để điều khiển nó, e là kết cục cũng sẽ không khá khẩm gì." "Nhưng anh Hạ Hầu cũng đã liều mạng như vậy, tôi đương nhiên cũng phải làm gương, mấy người cũng đừng giấu diếm nữa." "Sau khi xóa sổ được những người này, chúng ta sẽ đi giúp Nam Cung tiền bối, sau đó mau chóng tiến vào đại điện, ngăn cản cổ võ cải cách!" Ông ta cầm Ngọa Long kiếm trong tay, quả nhiên khí tức của Đông Phương Diệu tăng lên rất nhiều. Những người khác thấy vậy cũng nháo nhào xuất ra bảo vật, gắng gượng điều khiển, lấy đó để đạt được sức lực mạnh hơn. Mấy người bọn họ đều là những cổ tộc cao cấp trong thập đại cổ tộc, đương nhiên sẽ có cơ hội đạt được bảo vật hùng mạnh. Dù sao thập đại cổ tộc cũng đã truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn có một chút lai lịch.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ông câm miệng lại!" Hạ Hầu Ấn hung tợn trừng mắt nhìn Tây Phương Lượng một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm dì Phù và Thiên Niên Sát. "Được rồi, anh Hạ Hầu hãy nén đau buồn, mọi người không cần giấu nghề đâu." Đông Phương Diệu an ủi Hạ Hầu Ấn trước, ngay sau đó nói: "Theo tôi được biết, mấy ông đều có con át chủ bài, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi." "Mấy ông cũng nhận ra được, nếu như cứ tiếp tục giấu nghề thì e là thật sự sẽ không đánh bại được Đoàn Khánh Minh này đâu." Đông Phương Diệu nhắc nhở: "Hơn nữa, hai người Phù Dung và Thiên Niên Sát cũng sắp qua đây rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." "Ừm." Hạ Hầu Ấn gật đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi mang bảo vật Mộc Dương Tán của nhà họ Hạ Hầu đến đây, có nó thì thực lực của tôi tăng lên ít nhất là gấp đôi trong khoảng thời gian, có lẽ mạnh cỡ Nam Cung tiền bối." "Nhưng mà, lực phản phệ của Mộc Dương Tán quá mạnh, e là sau khi dùng xong thì tôi phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới được." Hạ Hầu Ấn nghiêm mặt nói: "Nhưng để ngăn cản được cổ võ cải cách, tôi sẽ không tiếc đâu!" Dứt lời, Hạ Hầu Ấn tâm niệm vừa động, một chiếc ô gỗ giấy dầu phong cách cổ xưa, thoáng chốc hiện lên từ trong cơ thể ông ta. Ngay sau đó. Hạ Hầu Ấn giơ cánh tay lên, cầm lấy Mộc Dương Tán, toàn bộ khí tức bỗng nhiên tăng vọt, thật sự có thể sánh với Nam Cung Dận. Không chỉ có mỗi ông ta, mà Đông Phương Diệu cũng cắn răng lấy ra một thanh trường kiếm. "Đây là một trong tứ đại danh kiếm mà gia tộc Đông Phương cất giữ, tên là Ngọa Long. Bình thường chỉ có tu sĩ cảnh giới Kết Đan mới có thể sử dụng thoải mái." Đông Phương Diệu giới thiệu: "Với thực lực bây giờ của tôi để điều khiển nó, e là kết cục cũng sẽ không khá khẩm gì." "Nhưng anh Hạ Hầu cũng đã liều mạng như vậy, tôi đương nhiên cũng phải làm gương, mấy người cũng đừng giấu diếm nữa." "Sau khi xóa sổ được những người này, chúng ta sẽ đi giúp Nam Cung tiền bối, sau đó mau chóng tiến vào đại điện, ngăn cản cổ võ cải cách!" Ông ta cầm Ngọa Long kiếm trong tay, quả nhiên khí tức của Đông Phương Diệu tăng lên rất nhiều. Những người khác thấy vậy cũng nháo nhào xuất ra bảo vật, gắng gượng điều khiển, lấy đó để đạt được sức lực mạnh hơn. Mấy người bọn họ đều là những cổ tộc cao cấp trong thập đại cổ tộc, đương nhiên sẽ có cơ hội đạt được bảo vật hùng mạnh. Dù sao thập đại cổ tộc cũng đã truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn có một chút lai lịch.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ông câm miệng lại!" Hạ Hầu Ấn hung tợn trừng mắt nhìn Tây Phương Lượng một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm dì Phù và Thiên Niên Sát. "Được rồi, anh Hạ Hầu hãy nén đau buồn, mọi người không cần giấu nghề đâu." Đông Phương Diệu an ủi Hạ Hầu Ấn trước, ngay sau đó nói: "Theo tôi được biết, mấy ông đều có con át chủ bài, bây giờ đã đến lúc dùng đến rồi." "Mấy ông cũng nhận ra được, nếu như cứ tiếp tục giấu nghề thì e là thật sự sẽ không đánh bại được Đoàn Khánh Minh này đâu." Đông Phương Diệu nhắc nhở: "Hơn nữa, hai người Phù Dung và Thiên Niên Sát cũng sắp qua đây rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." "Ừm." Hạ Hầu Ấn gật đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi mang bảo vật Mộc Dương Tán của nhà họ Hạ Hầu đến đây, có nó thì thực lực của tôi tăng lên ít nhất là gấp đôi trong khoảng thời gian, có lẽ mạnh cỡ Nam Cung tiền bối." "Nhưng mà, lực phản phệ của Mộc Dương Tán quá mạnh, e là sau khi dùng xong thì tôi phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới được." Hạ Hầu Ấn nghiêm mặt nói: "Nhưng để ngăn cản được cổ võ cải cách, tôi sẽ không tiếc đâu!" Dứt lời, Hạ Hầu Ấn tâm niệm vừa động, một chiếc ô gỗ giấy dầu phong cách cổ xưa, thoáng chốc hiện lên từ trong cơ thể ông ta. Ngay sau đó. Hạ Hầu Ấn giơ cánh tay lên, cầm lấy Mộc Dương Tán, toàn bộ khí tức bỗng nhiên tăng vọt, thật sự có thể sánh với Nam Cung Dận. Không chỉ có mỗi ông ta, mà Đông Phương Diệu cũng cắn răng lấy ra một thanh trường kiếm. "Đây là một trong tứ đại danh kiếm mà gia tộc Đông Phương cất giữ, tên là Ngọa Long. Bình thường chỉ có tu sĩ cảnh giới Kết Đan mới có thể sử dụng thoải mái." Đông Phương Diệu giới thiệu: "Với thực lực bây giờ của tôi để điều khiển nó, e là kết cục cũng sẽ không khá khẩm gì." "Nhưng anh Hạ Hầu cũng đã liều mạng như vậy, tôi đương nhiên cũng phải làm gương, mấy người cũng đừng giấu diếm nữa." "Sau khi xóa sổ được những người này, chúng ta sẽ đi giúp Nam Cung tiền bối, sau đó mau chóng tiến vào đại điện, ngăn cản cổ võ cải cách!" Ông ta cầm Ngọa Long kiếm trong tay, quả nhiên khí tức của Đông Phương Diệu tăng lên rất nhiều. Những người khác thấy vậy cũng nháo nhào xuất ra bảo vật, gắng gượng điều khiển, lấy đó để đạt được sức lực mạnh hơn. Mấy người bọn họ đều là những cổ tộc cao cấp trong thập đại cổ tộc, đương nhiên sẽ có cơ hội đạt được bảo vật hùng mạnh. Dù sao thập đại cổ tộc cũng đã truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn có một chút lai lịch.