“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1383
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hầy, mặc dù công việc này cũng khá vất vả, nhưng ai bảo tôi là người có tấm lòng lương thiện, có trách nhiệm gánh vác làm gì, cho nên tôi đành chịu vất vả một chút, đến lúc đó sẽ bảo vệ mọi người." Tây Phương Lượng mặt dày cười nói. "Hừ!" Đông Phương Diệu nghe vậy thì không vừa lòng nhìn Tây Phương Lượng một cái, cũng không nói thêm gì nữa. "Đông Phương Diệu, ông hừ cái gì, nếu ông mà vậy nữa thì tôi sẽ không đưa ông về nhà đâu, tôi sẽ để cho ông suy yếu ở chỗ này, đường đường là một nhân vật lớn của gia tộc Đông Phương, lỡ như bị người nhặt xác, sau đó lại sờ mó ra một đứa con riêng, như thế sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất." Tây Phương Lượng nhỏ giọng nói. "Ông ngậm miệng lại cho tôi!" Đông Phương Diệu cầm Ngọa Long kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu ông mà còn nói lung tung nữa, thì coi chừng tôi chặt đứt đầu lưỡi của ông đấy!" "Khụ, được, Đông Phương Diệu, à không, anh Diệu, tôi thừa nhận rằng có Ngọa Long kiếm giúp tăng sức mạnh thì anh rất mạnh, anh hãy nương tay với em trai chút nhé." Tây Phương Lượng sợ hãi, sau đó chỉ vào Đoàn Khánh Minh nói: "Anh Diệu, mau lên, mau giết chết tên phản đồ này đi!" "Không cần ông nhắc đâu!" Ánh mắt Đông Phương Diệt trầm xuống, ngay lập tức cầm Ngọa Long kiếm trong tay đánh về phía Đoàn Khánh Minh. Mấy người khác cũng như vậy. Vừa nãy, một mình Đoàn Khánh Minh nghênh chiến với mấy người này thì thoải mái. Nhưng bây giờ thì lại khác, thực lực của mấy người này đã tăng vọt, dù chỉ là một người trong số đó cũng đã có thể khiến cho Đoàn Khánh Minh cảm giác khó giải quyết, huống chi là có đến tám người. Ầm! Chưa đến một phút đồng hồ, Đoàn Khánh Minh đã bị Mộc Dương Tán của Hạ Hầu Ấn đánh bay. Ngay sau đó, Đông Phương Diệu chém ra một kiếm, muốn nhân cơ hội giết chết Đoàn Khánh Minh. Ầm! Thế nhưng lúc này, dì Phù và Thiên Niên Sát đã tới. Trong đó, Thiên Niên Sát đã tế xuất tầng thứ tư tháp Hư Không, ngăn cản kiếm khí của Ngọa Long kiếm giúp Đoàn Khánh Minh. "Ông chiến đấu rất tốt, thực lực của ông còn mạnh hơn so với Thiên Niên Sát." Dì Phù khen ngợi Đoàn Khánh Minh một câu, sau đó ra tay, nghênh chiến với Đông Phương Diệu. "Lại chửi tôi yếu ớt, cô Phù Dung, bà đúng thật là thẳng nữ... À không phải, bà đúng thật là một bà già thẳng thắn!" Thiên Niên Sát đầu tiên là cười khổ, sau đó nhìn về phía Đoàn Khánh Minh, cười nói: "Ha ha, Đoàn Khánh Minh đúng không, mặc dù lời nói của cô Phù Dung làm cho tôi rất xấu hổ, thế nhưng mà, tôi chịu phục, cùng nhau xông lên thôi." "Được!" Đoàn Khánh Minh đáp ứng, sau đó không nói thêm lời vô ích, ông ta tìm đến Hạ Hầu Ấn, muốn báo thù cho Nhất Tán.
"Hầy, mặc dù công việc này cũng khá vất vả, nhưng ai bảo tôi là người có tấm lòng lương thiện, có trách nhiệm gánh vác làm gì, cho nên tôi đành chịu vất vả một chút, đến lúc đó sẽ bảo vệ mọi người."
Tây Phương Lượng mặt dày cười nói.
"Hừ!"
Đông Phương Diệu nghe vậy thì không vừa lòng nhìn Tây Phương Lượng một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
"Đông Phương Diệu, ông hừ cái gì, nếu ông mà vậy nữa thì tôi sẽ không đưa ông về nhà đâu, tôi sẽ để cho ông suy yếu ở chỗ này, đường đường là một nhân vật lớn của gia tộc Đông Phương, lỡ như bị người nhặt xác, sau đó lại sờ mó ra một đứa con riêng, như thế sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất." Tây Phương Lượng nhỏ giọng nói.
"Ông ngậm miệng lại cho tôi!"
Đông Phương Diệu cầm Ngọa Long kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu ông mà còn nói lung tung nữa, thì coi chừng tôi chặt đứt đầu lưỡi của ông đấy!"
"Khụ, được, Đông Phương Diệu, à không, anh Diệu, tôi thừa nhận rằng có Ngọa Long kiếm giúp tăng sức mạnh thì anh rất mạnh, anh hãy nương tay với em trai chút nhé."
Tây Phương Lượng sợ hãi, sau đó chỉ vào Đoàn Khánh Minh nói: "Anh Diệu, mau lên, mau giết chết tên phản đồ này đi!"
"Không cần ông nhắc đâu!"
Ánh mắt Đông Phương Diệt trầm xuống, ngay lập tức cầm Ngọa Long kiếm trong tay đánh về phía Đoàn Khánh Minh.
Mấy người khác cũng như vậy.
Vừa nãy, một mình Đoàn Khánh Minh nghênh chiến với mấy người này thì thoải mái.
Nhưng bây giờ thì lại khác, thực lực của mấy người này đã tăng vọt, dù chỉ là một người trong số đó cũng đã có thể khiến cho Đoàn Khánh Minh cảm giác khó giải quyết, huống chi là có đến tám người.
Ầm!
Chưa đến một phút đồng hồ, Đoàn Khánh Minh đã bị Mộc Dương Tán của Hạ Hầu Ấn đánh bay.
Ngay sau đó, Đông Phương Diệu chém ra một kiếm, muốn nhân cơ hội giết chết Đoàn Khánh Minh.
Ầm!
Thế nhưng lúc này, dì Phù và Thiên Niên Sát đã tới.
Trong đó, Thiên Niên Sát đã tế xuất tầng thứ tư tháp Hư Không, ngăn cản kiếm khí của Ngọa Long kiếm giúp Đoàn Khánh Minh.
"Ông chiến đấu rất tốt, thực lực của ông còn mạnh hơn so với Thiên Niên Sát."
Dì Phù khen ngợi Đoàn Khánh Minh một câu, sau đó ra tay, nghênh chiến với Đông Phương Diệu.
"Lại chửi tôi yếu ớt, cô Phù Dung, bà đúng thật là thẳng nữ... À không phải, bà đúng thật là một bà già thẳng thắn!"
Thiên Niên Sát đầu tiên là cười khổ, sau đó nhìn về phía Đoàn Khánh Minh, cười nói: "Ha ha, Đoàn Khánh Minh đúng không, mặc dù lời nói của cô Phù Dung làm cho tôi rất xấu hổ, thế nhưng mà, tôi chịu phục, cùng nhau xông lên thôi."
"Được!"
Đoàn Khánh Minh đáp ứng, sau đó không nói thêm lời vô ích, ông ta tìm đến Hạ Hầu Ấn, muốn báo thù cho Nhất Tán.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Hầy, mặc dù công việc này cũng khá vất vả, nhưng ai bảo tôi là người có tấm lòng lương thiện, có trách nhiệm gánh vác làm gì, cho nên tôi đành chịu vất vả một chút, đến lúc đó sẽ bảo vệ mọi người." Tây Phương Lượng mặt dày cười nói. "Hừ!" Đông Phương Diệu nghe vậy thì không vừa lòng nhìn Tây Phương Lượng một cái, cũng không nói thêm gì nữa. "Đông Phương Diệu, ông hừ cái gì, nếu ông mà vậy nữa thì tôi sẽ không đưa ông về nhà đâu, tôi sẽ để cho ông suy yếu ở chỗ này, đường đường là một nhân vật lớn của gia tộc Đông Phương, lỡ như bị người nhặt xác, sau đó lại sờ mó ra một đứa con riêng, như thế sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất." Tây Phương Lượng nhỏ giọng nói. "Ông ngậm miệng lại cho tôi!" Đông Phương Diệu cầm Ngọa Long kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu ông mà còn nói lung tung nữa, thì coi chừng tôi chặt đứt đầu lưỡi của ông đấy!" "Khụ, được, Đông Phương Diệu, à không, anh Diệu, tôi thừa nhận rằng có Ngọa Long kiếm giúp tăng sức mạnh thì anh rất mạnh, anh hãy nương tay với em trai chút nhé." Tây Phương Lượng sợ hãi, sau đó chỉ vào Đoàn Khánh Minh nói: "Anh Diệu, mau lên, mau giết chết tên phản đồ này đi!" "Không cần ông nhắc đâu!" Ánh mắt Đông Phương Diệt trầm xuống, ngay lập tức cầm Ngọa Long kiếm trong tay đánh về phía Đoàn Khánh Minh. Mấy người khác cũng như vậy. Vừa nãy, một mình Đoàn Khánh Minh nghênh chiến với mấy người này thì thoải mái. Nhưng bây giờ thì lại khác, thực lực của mấy người này đã tăng vọt, dù chỉ là một người trong số đó cũng đã có thể khiến cho Đoàn Khánh Minh cảm giác khó giải quyết, huống chi là có đến tám người. Ầm! Chưa đến một phút đồng hồ, Đoàn Khánh Minh đã bị Mộc Dương Tán của Hạ Hầu Ấn đánh bay. Ngay sau đó, Đông Phương Diệu chém ra một kiếm, muốn nhân cơ hội giết chết Đoàn Khánh Minh. Ầm! Thế nhưng lúc này, dì Phù và Thiên Niên Sát đã tới. Trong đó, Thiên Niên Sát đã tế xuất tầng thứ tư tháp Hư Không, ngăn cản kiếm khí của Ngọa Long kiếm giúp Đoàn Khánh Minh. "Ông chiến đấu rất tốt, thực lực của ông còn mạnh hơn so với Thiên Niên Sát." Dì Phù khen ngợi Đoàn Khánh Minh một câu, sau đó ra tay, nghênh chiến với Đông Phương Diệu. "Lại chửi tôi yếu ớt, cô Phù Dung, bà đúng thật là thẳng nữ... À không phải, bà đúng thật là một bà già thẳng thắn!" Thiên Niên Sát đầu tiên là cười khổ, sau đó nhìn về phía Đoàn Khánh Minh, cười nói: "Ha ha, Đoàn Khánh Minh đúng không, mặc dù lời nói của cô Phù Dung làm cho tôi rất xấu hổ, thế nhưng mà, tôi chịu phục, cùng nhau xông lên thôi." "Được!" Đoàn Khánh Minh đáp ứng, sau đó không nói thêm lời vô ích, ông ta tìm đến Hạ Hầu Ấn, muốn báo thù cho Nhất Tán.