“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1670

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ánh mắt Thiên Niên Sát nhìn vào Nam Cung Ngự, nhất thời sợ hãi nói: "Ông là ông chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngự sao?"  "Đúng vậy, diện kiến lão minh chủ.." Nam Cung Ngự chắp tay cười nói.  Ông ấy biết quan hệ giữa Tô Thương và núi Cửu Phong, tất nhiên sẽ không tự tin vì cảnh giới mình cao, mà bày ra tư thái khinh thường.  "Ông chủ Nam Cung, lại là nô lệ của Tô Thương, tên nhóc này, thời gian nửa năm qua rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi chứ!"  Thiên Niên Sát nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt lộ ra một tia hi vọng, lẩm bẩm nói: "Kiếp nạn của núi Cửu Phong, chắc chắn phải do hậu nhân nhà họ Tô hóa giải!"  "Bây giờ đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc của núi Cửu Phong và Tuyết Nhi, kết quả là Tô Thương đã tới, chắc chắn chính là số mệnh an bài người giải cứu nguy cơ cho núi Cửu Phong rồi."  Thiên Niên Sát  nhìn vào thác nước trước mặt, âm thầm cầu nguyện: "Tô Thương, hy vọng cậu có thể thành công!"  ...  Giờ phút này.  Tô Thương đã thành công xuyên qua thác nước.  Phong ấn mà Ngô Thanh Ảnh để lại, quả thực không yếu, cho dù là Tô Thương, cũng phải phí một chút công sức mới có thể giải trừ.  Sau khi xâm nhập thác nước, Tô Thương thấy được sơn động mà Ngô Phong nói tới, nơi này trang trí tinh xảo, có đủ loại tạo hình khác nhau.  Có điều.  Đặc biệt nhất trong sơn động, vẫn là lạnh, khắp nơi đều là tinh thể băng, điêu khắc băng.  Rõ ràng mà nói, đây cũng không phải sơn động bình thường, mà chính là một sơn động băng.  Người bình thường tiến vào, chỉ sợ không quá nửa phút, thì sẽ bị chết lạnh mất, sau đó bị đông thành tượng băng.  Người tu chân và người luyện võ, ngược lại có thể thông qua chân khí, linh khí, chống lại được nơi lạnh lẽo này.  "Ahh!"  Lúc này, chỗ sâu trong động băng, lại một lần nữa truyền đến tiếng kêu thống khổ của Thiên Sơn Tuyết.  "Tuyết Nhi."  Tô Thương lo lắng an nguy của Thiên Sơn Tuyết, bước nhanh đến phía trước, rất nhanh liền ở chỗ sâu nhất của động băng, gặp được một cái quan tài bằng băng.  Cái quan tài này chiều dài chừng hai mét, phía trên hiện đầy hoa văn thần bí, tại lối mờ tối trong động băng, cực kỳ dễ thấy.  

Ánh mắt Thiên Niên Sát nhìn vào Nam Cung Ngự, nhất thời sợ hãi nói: "Ông là ông chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngự sao?"  

"Đúng vậy, diện kiến lão minh chủ.." Nam Cung Ngự chắp tay cười nói.  

Ông ấy biết quan hệ giữa Tô Thương và núi Cửu Phong, tất nhiên sẽ không tự tin vì cảnh giới mình cao, mà bày ra tư thái khinh thường.  

"Ông chủ Nam Cung, lại là nô lệ của Tô Thương, tên nhóc này, thời gian nửa năm qua rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi chứ!"  

Thiên Niên Sát nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt lộ ra một tia hi vọng, lẩm bẩm nói: "Kiếp nạn của núi Cửu Phong, chắc chắn phải do hậu nhân nhà họ Tô hóa giải!"  

"Bây giờ đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc của núi Cửu Phong và Tuyết Nhi, kết quả là Tô Thương đã tới, chắc chắn chính là số mệnh an bài người giải cứu nguy cơ cho núi Cửu Phong rồi."  

Thiên Niên Sát  nhìn vào thác nước trước mặt, âm thầm cầu nguyện: "Tô Thương, hy vọng cậu có thể thành công!"  

...  

Giờ phút này.  

Tô Thương đã thành công xuyên qua thác nước.  

Phong ấn mà Ngô Thanh Ảnh để lại, quả thực không yếu, cho dù là Tô Thương, cũng phải phí một chút công sức mới có thể giải trừ.  

Sau khi xâm nhập thác nước, Tô Thương thấy được sơn động mà Ngô Phong nói tới, nơi này trang trí tinh xảo, có đủ loại tạo hình khác nhau.  

Có điều.  

Đặc biệt nhất trong sơn động, vẫn là lạnh, khắp nơi đều là tinh thể băng, điêu khắc băng.  

Rõ ràng mà nói, đây cũng không phải sơn động bình thường, mà chính là một sơn động băng.  

Người bình thường tiến vào, chỉ sợ không quá nửa phút, thì sẽ bị chết lạnh mất, sau đó bị đông thành tượng băng.  

Người tu chân và người luyện võ, ngược lại có thể thông qua chân khí, linh khí, chống lại được nơi lạnh lẽo này.  

"Ahh!"  

Lúc này, chỗ sâu trong động băng, lại một lần nữa truyền đến tiếng kêu thống khổ của Thiên Sơn Tuyết.  

"Tuyết Nhi."  

Tô Thương lo lắng an nguy của Thiên Sơn Tuyết, bước nhanh đến phía trước, rất nhanh liền ở chỗ sâu nhất của động băng, gặp được một cái quan tài bằng băng.  

Cái quan tài này chiều dài chừng hai mét, phía trên hiện đầy hoa văn thần bí, tại lối mờ tối trong động băng, cực kỳ dễ thấy.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ánh mắt Thiên Niên Sát nhìn vào Nam Cung Ngự, nhất thời sợ hãi nói: "Ông là ông chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngự sao?"  "Đúng vậy, diện kiến lão minh chủ.." Nam Cung Ngự chắp tay cười nói.  Ông ấy biết quan hệ giữa Tô Thương và núi Cửu Phong, tất nhiên sẽ không tự tin vì cảnh giới mình cao, mà bày ra tư thái khinh thường.  "Ông chủ Nam Cung, lại là nô lệ của Tô Thương, tên nhóc này, thời gian nửa năm qua rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào rồi chứ!"  Thiên Niên Sát nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt lộ ra một tia hi vọng, lẩm bẩm nói: "Kiếp nạn của núi Cửu Phong, chắc chắn phải do hậu nhân nhà họ Tô hóa giải!"  "Bây giờ đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc của núi Cửu Phong và Tuyết Nhi, kết quả là Tô Thương đã tới, chắc chắn chính là số mệnh an bài người giải cứu nguy cơ cho núi Cửu Phong rồi."  Thiên Niên Sát  nhìn vào thác nước trước mặt, âm thầm cầu nguyện: "Tô Thương, hy vọng cậu có thể thành công!"  ...  Giờ phút này.  Tô Thương đã thành công xuyên qua thác nước.  Phong ấn mà Ngô Thanh Ảnh để lại, quả thực không yếu, cho dù là Tô Thương, cũng phải phí một chút công sức mới có thể giải trừ.  Sau khi xâm nhập thác nước, Tô Thương thấy được sơn động mà Ngô Phong nói tới, nơi này trang trí tinh xảo, có đủ loại tạo hình khác nhau.  Có điều.  Đặc biệt nhất trong sơn động, vẫn là lạnh, khắp nơi đều là tinh thể băng, điêu khắc băng.  Rõ ràng mà nói, đây cũng không phải sơn động bình thường, mà chính là một sơn động băng.  Người bình thường tiến vào, chỉ sợ không quá nửa phút, thì sẽ bị chết lạnh mất, sau đó bị đông thành tượng băng.  Người tu chân và người luyện võ, ngược lại có thể thông qua chân khí, linh khí, chống lại được nơi lạnh lẽo này.  "Ahh!"  Lúc này, chỗ sâu trong động băng, lại một lần nữa truyền đến tiếng kêu thống khổ của Thiên Sơn Tuyết.  "Tuyết Nhi."  Tô Thương lo lắng an nguy của Thiên Sơn Tuyết, bước nhanh đến phía trước, rất nhanh liền ở chỗ sâu nhất của động băng, gặp được một cái quan tài bằng băng.  Cái quan tài này chiều dài chừng hai mét, phía trên hiện đầy hoa văn thần bí, tại lối mờ tối trong động băng, cực kỳ dễ thấy.  

Chương 1670