“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1688

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Đương nhiên là không rồi."  Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi cũng có chỗ làm không đúng, đã quá lỗ mãng, mong mọi người tha lỗi."  Tô Thương rất tán thưởng tính cách của Phan Châu Đan, có chuyện gì thì nói thẳng mặt, làm sai thì dứt khoát xin lỗi chứ không hề giấu diếm, sẽ không giở chút thủ đoạn ở sau lưng.  Kiểu người như này rất đáng để kính trọng.  Tô Thương ăn mềm không ăn cứng, người kính trọng anh một thước, anh sẽ đáp lại người đó một trượng.  Từ đầu Phan Châu Đan nhận lỗi, Tô Thương cũng sẽ không làm giá.  "Không không không, Tô thiếu gia, cậu chỉ là quan tâm đến sự an nguy của Thiên minh chủ mà thôi, như thế có thể hiểu được."  Phan Châu thở dài một hơi, nói tiếp: "Xấu hổ thật, hôm qua tôi trông mặt mà bắt hình dong, cảm thấy cậu trẻ tuổi như vậy, cho nên vô cùng khinh thường cậu, mà lại không ngờ rằng chỉ cần cậu giơ tay lên thôi là đã có thể đoạt mạng của tôi. Bây giờ nghĩ lại, quả là xấu hổ thật."  "Ha ha, nếu chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc tới nữa làm gì, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta thoải mái là tốt rồi."  Tô Thương khẽ cười, sau đó hỏi: "Hôm qua không phải có tám vị phong chủ sao, sao hôm nay chỉ có ba người vậy, những phong chủ khác đi đâu mất rồi."  "Bọn họ đang ở bên ngoài núi Cửu Phong, cuộc chiến đối đầu giữa Ngô tiền bối và Phong Khê thiếu gia sẽ sớm được bắt đầu." Phan Châu Đan trả lời.  "Ừm."  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta cùng nhau xem thử đi, tôi đang muốn học hỏi một chút xem thế nào gọi là Phong Khê thiếu gia."  "Vâng."  Nam Cung Ngự, Phan Châu Đan và hai vị phong chủ khác đang có mặt đều đồng ý.  Ngay sau đó.  Nhóm người Tô Thương rời khỏi nơi này, đi thẳng ra ngoài núi Cửu Phong.  ...  Ngay tại thời điểm này.  Bên ngoài núi Cửu Phong, có rất nhiều người tập trung lại.  Hôm nay, cao thủ ngoại vực Phong Khê thiếu gia sẽ khiêu chiến với đệ nhất giới luyện võ cổ đại, Ngô Thanh Ảnh.  Người luyện võ cổ đại đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ của núi Cửu Phong đã sớm ngóng trông chờ đợi.  Trận chiến này sẽ quyết định trực tiếp đến tương lai của giới luyện võ cổ đại, thậm chí còn liên quan đến sự tồn vong của thế lực bản địa trái đất.  Thập đại cổ tộc, ngoại trừ gia tộc Nam Cung ra thì những cổ tộc khác đều cử người đến đây.  Gia tộc Đông Phương, gia tộc Hạ Hầu, gia tộc Văn Nhân, nhà họ Tây, gia tộc Độc Cô, gia tộc Thượng Quan...  

"Đương nhiên là không rồi."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi cũng có chỗ làm không đúng, đã quá lỗ mãng, mong mọi người tha lỗi."  

Tô Thương rất tán thưởng tính cách của Phan Châu Đan, có chuyện gì thì nói thẳng mặt, làm sai thì dứt khoát xin lỗi chứ không hề giấu diếm, sẽ không giở chút thủ đoạn ở sau lưng.  

Kiểu người như này rất đáng để kính trọng.  

Tô Thương ăn mềm không ăn cứng, người kính trọng anh một thước, anh sẽ đáp lại người đó một trượng.  

Từ đầu Phan Châu Đan nhận lỗi, Tô Thương cũng sẽ không làm giá.  

"Không không không, Tô thiếu gia, cậu chỉ là quan tâm đến sự an nguy của Thiên minh chủ mà thôi, như thế có thể hiểu được."  

Phan Châu thở dài một hơi, nói tiếp: "Xấu hổ thật, hôm qua tôi trông mặt mà bắt hình dong, cảm thấy cậu trẻ tuổi như vậy, cho nên vô cùng khinh thường cậu, mà lại không ngờ rằng chỉ cần cậu giơ tay lên thôi là đã có thể đoạt mạng của tôi. Bây giờ nghĩ lại, quả là xấu hổ thật."  

"Ha ha, nếu chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc tới nữa làm gì, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta thoải mái là tốt rồi."  

Tô Thương khẽ cười, sau đó hỏi: "Hôm qua không phải có tám vị phong chủ sao, sao hôm nay chỉ có ba người vậy, những phong chủ khác đi đâu mất rồi."  

"Bọn họ đang ở bên ngoài núi Cửu Phong, cuộc chiến đối đầu giữa Ngô tiền bối và Phong Khê thiếu gia sẽ sớm được bắt đầu." Phan Châu Đan trả lời.  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta cùng nhau xem thử đi, tôi đang muốn học hỏi một chút xem thế nào gọi là Phong Khê thiếu gia."  

"Vâng."  

Nam Cung Ngự, Phan Châu Đan và hai vị phong chủ khác đang có mặt đều đồng ý.  

Ngay sau đó.  

Nhóm người Tô Thương rời khỏi nơi này, đi thẳng ra ngoài núi Cửu Phong.  

...  

Ngay tại thời điểm này.  

Bên ngoài núi Cửu Phong, có rất nhiều người tập trung lại.  

Hôm nay, cao thủ ngoại vực Phong Khê thiếu gia sẽ khiêu chiến với đệ nhất giới luyện võ cổ đại, Ngô Thanh Ảnh.  

Người luyện võ cổ đại đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ của núi Cửu Phong đã sớm ngóng trông chờ đợi.  

Trận chiến này sẽ quyết định trực tiếp đến tương lai của giới luyện võ cổ đại, thậm chí còn liên quan đến sự tồn vong của thế lực bản địa trái đất.  

Thập đại cổ tộc, ngoại trừ gia tộc Nam Cung ra thì những cổ tộc khác đều cử người đến đây.  

Gia tộc Đông Phương, gia tộc Hạ Hầu, gia tộc Văn Nhân, nhà họ Tây, gia tộc Độc Cô, gia tộc Thượng Quan...  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Đương nhiên là không rồi."  Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi cũng có chỗ làm không đúng, đã quá lỗ mãng, mong mọi người tha lỗi."  Tô Thương rất tán thưởng tính cách của Phan Châu Đan, có chuyện gì thì nói thẳng mặt, làm sai thì dứt khoát xin lỗi chứ không hề giấu diếm, sẽ không giở chút thủ đoạn ở sau lưng.  Kiểu người như này rất đáng để kính trọng.  Tô Thương ăn mềm không ăn cứng, người kính trọng anh một thước, anh sẽ đáp lại người đó một trượng.  Từ đầu Phan Châu Đan nhận lỗi, Tô Thương cũng sẽ không làm giá.  "Không không không, Tô thiếu gia, cậu chỉ là quan tâm đến sự an nguy của Thiên minh chủ mà thôi, như thế có thể hiểu được."  Phan Châu thở dài một hơi, nói tiếp: "Xấu hổ thật, hôm qua tôi trông mặt mà bắt hình dong, cảm thấy cậu trẻ tuổi như vậy, cho nên vô cùng khinh thường cậu, mà lại không ngờ rằng chỉ cần cậu giơ tay lên thôi là đã có thể đoạt mạng của tôi. Bây giờ nghĩ lại, quả là xấu hổ thật."  "Ha ha, nếu chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc tới nữa làm gì, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta thoải mái là tốt rồi."  Tô Thương khẽ cười, sau đó hỏi: "Hôm qua không phải có tám vị phong chủ sao, sao hôm nay chỉ có ba người vậy, những phong chủ khác đi đâu mất rồi."  "Bọn họ đang ở bên ngoài núi Cửu Phong, cuộc chiến đối đầu giữa Ngô tiền bối và Phong Khê thiếu gia sẽ sớm được bắt đầu." Phan Châu Đan trả lời.  "Ừm."  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nói: "Chúng ta cùng nhau xem thử đi, tôi đang muốn học hỏi một chút xem thế nào gọi là Phong Khê thiếu gia."  "Vâng."  Nam Cung Ngự, Phan Châu Đan và hai vị phong chủ khác đang có mặt đều đồng ý.  Ngay sau đó.  Nhóm người Tô Thương rời khỏi nơi này, đi thẳng ra ngoài núi Cửu Phong.  ...  Ngay tại thời điểm này.  Bên ngoài núi Cửu Phong, có rất nhiều người tập trung lại.  Hôm nay, cao thủ ngoại vực Phong Khê thiếu gia sẽ khiêu chiến với đệ nhất giới luyện võ cổ đại, Ngô Thanh Ảnh.  Người luyện võ cổ đại đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ của núi Cửu Phong đã sớm ngóng trông chờ đợi.  Trận chiến này sẽ quyết định trực tiếp đến tương lai của giới luyện võ cổ đại, thậm chí còn liên quan đến sự tồn vong của thế lực bản địa trái đất.  Thập đại cổ tộc, ngoại trừ gia tộc Nam Cung ra thì những cổ tộc khác đều cử người đến đây.  Gia tộc Đông Phương, gia tộc Hạ Hầu, gia tộc Văn Nhân, nhà họ Tây, gia tộc Độc Cô, gia tộc Thượng Quan...  

Chương 1688