“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1689

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đến lúc đó, giới luyện võ cổ đại coi như rơi vào tay giặc hoàn toàn.  Nói tóm lại, lúc này bên ngoài núi Cửu Phong đang vô cùng náo nhiệt, người đến đông nghìn nghịt, mênh mông cả biển người.  Trong đám người có một người cầm quạt lông, đầu đội khăn lụa, khí chất vô cùng nho nhã.  Người này chính là Quách Ý.  "Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng không đến muộn."  Quách Ý cầm quạt lông trong tay, nhẹ nhàng quạt, ngay sau đó thầm nghĩ: "Mình có thể cảm nhận được cậu chủ đang ở gần đây. Xem ra hôm nay không hề uổng công, cũng không biết hôm nay cậu chủ thế nào rồi."  Tô Thương có ơn lớn đối với Quách Ý.  Nếu như không phải là Tô Thương, thì Quách Ý đã không thể đặt chân vào hàng ngũ tu chân. Có lẽ bây giờ vẫn như trước ở Giang Bắc, vẫn đang làm một phó đội trưởng đội vệ sĩ nho nhỏ.  Là Tô Thương đã cho anh ta một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa, giúp cho Quách Ý có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.  Dù cho không có bản khế ước linh hồn thì Quách Ý vẫn sẽ phụng Tô Thương làm chủ, cô cùng kính trọng anh.  "Ngô Thanh Ảnh!"  "Đã đến lúc rồi, vì sao bà vẫn chưa xuất hiện, bà không dám sao?"  Đúng lúc này, Phong Khê thiếu gia bay lên trời, lơ lửng giữa không trung, giọng nói giống như sấm sét, truyền khắp mọi ngóc ngách ở nơi này.  Trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười khinh bỉ, khiêu khích nói: "Nếu như bà sợ thì bổn thiếu gia tôi đây cũng  sẽ không làm khó dễ bà, và cứ đi ra nói cho mọi người biết, rằng núi Cửu Phong từ đây về sau phục tùng ngoại vực, như thế tôi sẽ tha cho bà một mạng!"  Kiêu căng!  Ngạo mạn!  Hai từ này được Phong Khê thiếu gia diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.  Đệ tử các đại cổ tộc nhìn thấy một màn này đều ồn ào lộ ra nụ cười đắc ý, cáo mượn oai hùm cũng trở nên tự hào theo.  Người luyện võ cổ đại đến nương tựa Ngô Thanh Ảnh, thì có người sợ hãi, lo lắng cho bản thân, có người phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.  "Tiền bối Ngô Thanh Ảnh sao vẫn chưa xuất hiện vậy, không phải tiền bối sợ thật đấy chứ?"  "Phong Khê thiếu gia mạnh mẽ thật, chỉ riêng hơi thở của anh ta thôi cũng đủ để nghiền ép Võ Tôn đỉnh phong rồi ấy chứ?"  "Im miệng hết đi, đừng có nuôi tham vọng của người khác mà phá hủy oai phong của chính mình, chắc chắn tiền bối Ngô Thanh Ảnh có việc nên mới chậm trễ."  "Đúng vậy, nếu như sợ thì sao tiền bối Ngô Thanh Ảnh có thể đồng ý khiêu chiến của Phong Khê thiếu gia chứ, chúng ta phải tin tưởng tiền bối!"  "Chó ngoại vực chết tiệt, đừng hòng muốn ông ta phục tùng mấy người, cùng lắm thì cá chết lưới rách, hai mươi năm sau ông đây sẽ lại trở thành một anh hùng!"  "Thà chết không làm chó ngoại vực!"  "Thà chết không làm chó ngoại vực!"  "Thà chết không làm chó ngoại vực!"  ... 

Đến lúc đó, giới luyện võ cổ đại coi như rơi vào tay giặc hoàn toàn.  

Nói tóm lại, lúc này bên ngoài núi Cửu Phong đang vô cùng náo nhiệt, người đến đông nghìn nghịt, mênh mông cả biển người.  

Trong đám người có một người cầm quạt lông, đầu đội khăn lụa, khí chất vô cùng nho nhã.  

Người này chính là Quách Ý.  

"Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng không đến muộn."  

Quách Ý cầm quạt lông trong tay, nhẹ nhàng quạt, ngay sau đó thầm nghĩ: "Mình có thể cảm nhận được cậu chủ đang ở gần đây. Xem ra hôm nay không hề uổng công, cũng không biết hôm nay cậu chủ thế nào rồi."  

Tô Thương có ơn lớn đối với Quách Ý.  

Nếu như không phải là Tô Thương, thì Quách Ý đã không thể đặt chân vào hàng ngũ tu chân. Có lẽ bây giờ vẫn như trước ở Giang Bắc, vẫn đang làm một phó đội trưởng đội vệ sĩ nho nhỏ.  

Là Tô Thương đã cho anh ta một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa, giúp cho Quách Ý có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.  

Dù cho không có bản khế ước linh hồn thì Quách Ý vẫn sẽ phụng Tô Thương làm chủ, cô cùng kính trọng anh.  

"Ngô Thanh Ảnh!"  

"Đã đến lúc rồi, vì sao bà vẫn chưa xuất hiện, bà không dám sao?"  

Đúng lúc này, Phong Khê thiếu gia bay lên trời, lơ lửng giữa không trung, giọng nói giống như sấm sét, truyền khắp mọi ngóc ngách ở nơi này.  

Trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười khinh bỉ, khiêu khích nói: "Nếu như bà sợ thì bổn thiếu gia tôi đây cũng  sẽ không làm khó dễ bà, và cứ đi ra nói cho mọi người biết, rằng núi Cửu Phong từ đây về sau phục tùng ngoại vực, như thế tôi sẽ tha cho bà một mạng!"  

Kiêu căng!  

Ngạo mạn!  

Hai từ này được Phong Khê thiếu gia diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.  

Đệ tử các đại cổ tộc nhìn thấy một màn này đều ồn ào lộ ra nụ cười đắc ý, cáo mượn oai hùm cũng trở nên tự hào theo.  

Người luyện võ cổ đại đến nương tựa Ngô Thanh Ảnh, thì có người sợ hãi, lo lắng cho bản thân, có người phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.  

"Tiền bối Ngô Thanh Ảnh sao vẫn chưa xuất hiện vậy, không phải tiền bối sợ thật đấy chứ?"  

"Phong Khê thiếu gia mạnh mẽ thật, chỉ riêng hơi thở của anh ta thôi cũng đủ để nghiền ép Võ Tôn đỉnh phong rồi ấy chứ?"  

"Im miệng hết đi, đừng có nuôi tham vọng của người khác mà phá hủy oai phong của chính mình, chắc chắn tiền bối Ngô Thanh Ảnh có việc nên mới chậm trễ."  

"Đúng vậy, nếu như sợ thì sao tiền bối Ngô Thanh Ảnh có thể đồng ý khiêu chiến của Phong Khê thiếu gia chứ, chúng ta phải tin tưởng tiền bối!"  

"Chó ngoại vực chết tiệt, đừng hòng muốn ông ta phục tùng mấy người, cùng lắm thì cá chết lưới rách, hai mươi năm sau ông đây sẽ lại trở thành một anh hùng!"  

"Thà chết không làm chó ngoại vực!"  

"Thà chết không làm chó ngoại vực!"  

"Thà chết không làm chó ngoại vực!"  

... 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đến lúc đó, giới luyện võ cổ đại coi như rơi vào tay giặc hoàn toàn.  Nói tóm lại, lúc này bên ngoài núi Cửu Phong đang vô cùng náo nhiệt, người đến đông nghìn nghịt, mênh mông cả biển người.  Trong đám người có một người cầm quạt lông, đầu đội khăn lụa, khí chất vô cùng nho nhã.  Người này chính là Quách Ý.  "Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng không đến muộn."  Quách Ý cầm quạt lông trong tay, nhẹ nhàng quạt, ngay sau đó thầm nghĩ: "Mình có thể cảm nhận được cậu chủ đang ở gần đây. Xem ra hôm nay không hề uổng công, cũng không biết hôm nay cậu chủ thế nào rồi."  Tô Thương có ơn lớn đối với Quách Ý.  Nếu như không phải là Tô Thương, thì Quách Ý đã không thể đặt chân vào hàng ngũ tu chân. Có lẽ bây giờ vẫn như trước ở Giang Bắc, vẫn đang làm một phó đội trưởng đội vệ sĩ nho nhỏ.  Là Tô Thương đã cho anh ta một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa, giúp cho Quách Ý có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.  Dù cho không có bản khế ước linh hồn thì Quách Ý vẫn sẽ phụng Tô Thương làm chủ, cô cùng kính trọng anh.  "Ngô Thanh Ảnh!"  "Đã đến lúc rồi, vì sao bà vẫn chưa xuất hiện, bà không dám sao?"  Đúng lúc này, Phong Khê thiếu gia bay lên trời, lơ lửng giữa không trung, giọng nói giống như sấm sét, truyền khắp mọi ngóc ngách ở nơi này.  Trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười khinh bỉ, khiêu khích nói: "Nếu như bà sợ thì bổn thiếu gia tôi đây cũng  sẽ không làm khó dễ bà, và cứ đi ra nói cho mọi người biết, rằng núi Cửu Phong từ đây về sau phục tùng ngoại vực, như thế tôi sẽ tha cho bà một mạng!"  Kiêu căng!  Ngạo mạn!  Hai từ này được Phong Khê thiếu gia diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn.  Đệ tử các đại cổ tộc nhìn thấy một màn này đều ồn ào lộ ra nụ cười đắc ý, cáo mượn oai hùm cũng trở nên tự hào theo.  Người luyện võ cổ đại đến nương tựa Ngô Thanh Ảnh, thì có người sợ hãi, lo lắng cho bản thân, có người phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.  "Tiền bối Ngô Thanh Ảnh sao vẫn chưa xuất hiện vậy, không phải tiền bối sợ thật đấy chứ?"  "Phong Khê thiếu gia mạnh mẽ thật, chỉ riêng hơi thở của anh ta thôi cũng đủ để nghiền ép Võ Tôn đỉnh phong rồi ấy chứ?"  "Im miệng hết đi, đừng có nuôi tham vọng của người khác mà phá hủy oai phong của chính mình, chắc chắn tiền bối Ngô Thanh Ảnh có việc nên mới chậm trễ."  "Đúng vậy, nếu như sợ thì sao tiền bối Ngô Thanh Ảnh có thể đồng ý khiêu chiến của Phong Khê thiếu gia chứ, chúng ta phải tin tưởng tiền bối!"  "Chó ngoại vực chết tiệt, đừng hòng muốn ông ta phục tùng mấy người, cùng lắm thì cá chết lưới rách, hai mươi năm sau ông đây sẽ lại trở thành một anh hùng!"  "Thà chết không làm chó ngoại vực!"  "Thà chết không làm chó ngoại vực!"  "Thà chết không làm chó ngoại vực!"  ... 

Chương 1689