“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1829
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cám ơn cậu chủ thành toàn, sau này tôi sẽ luôn đi theo cậu chủ." Thượng Quan Vô Ngần cung kính nói. "Không cần sau này, bây giờ hãy bắt đầu luôn đi." Tô Thương khẽ cười, sau đó động ý niệm một cái, trong lòng bàn tay liền hiện ra một miếng vảy rồng màu vàng, anh đưa cho Thượng Quan Vô Ngần rồi nói: "Đây chính là thứ tôi lấy được trên người của Thượng Quan Võ Khánh, ông cầm lấy, nó có thể giúp ông tránh được điềm xấu, có nó rồi, ông có thể tấn cấp không giới hạn, cảnh giới giả đan cuối cùng cũng đã có thể không cần phải quay lại nữa rồi." "Cái này..." ***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. Thượng Quan Vô Ngần vô cùng kích động, hai tay run run đón lấy cái vảy rồng màu vàng, khom lưng cảm kích nói: "Cảm ơn cậu chủ!" "Ừm, khách sáo rồi, ông bây giờ là nô lệ của tôi, giúp ông nâng cao thực lực chính là điều tôi nên làm." Tô Thương cười nói: "Bây giờ ông là giả đan cửu chuyển, góp nhặt cũng đã hơn 500 năm, nếu như không gặp điềm xấu, ông có nắm chắc đột phá xông thẳng lên hóa thần được không?" "Không chắc." Thượng Quan Vô Ngần thành thực nói: "Vì từ trước tới giờ chưa có người nào thử, cho nên tôi không rõ." "Nhưng tôi luôn mơ hồ có một cảm giác, chí ít tôi có thể đột phá lên cảnh giới bán hóa thần!" Thượng Quan Vô Ngần tự tin nói. "Bán hóa thần, vậy thì cũng được." Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "Nếu như có đủ tài nguyên thì ông cần bao lâu để thành công?" "Rất nhanh, khoảng hai ba ngày thôi." Thượng Quan Vô Ngần nói. Tô Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thượng Quan Vô Ngần, ông đi xử lý chuyện gia tộc Thượng Quan trước đi, sau đó cùng tôi rời đi, tôi sẽ cung cấp cho ông nơi tu luyện, ngay khi linh khí khôi phục lại, có lẽ cũng cần ông giúp đỡ một tay." "Vâng, vì cậu chủ mà cống hiến, thuộc hạ không thể chối từ." Thượng Quan Vô Ngần cung kính nói. Thượng Quan Vô Ngần dù sao cũng đã sống 500 năm rồi, rất nhanh ông ấy đã điều chỉnh vị trí của mình, giọng điệu khi nói chuyện với Tô Thương cực kỳ tôn kính. Bởi vì ông ấy hiểu rõ, chỉ cần Tô Thương động một ý niệm ở trong đầu thì ông ấy sẽ hồn phi phách tán ngay. Cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay của Tô Thương thì lại không kính sợ sao? "Ừm, vậy ông đi đi."
"Cám ơn cậu chủ thành toàn, sau này tôi sẽ luôn đi theo cậu chủ." Thượng Quan Vô Ngần cung kính nói.
"Không cần sau này, bây giờ hãy bắt đầu luôn đi."
Tô Thương khẽ cười, sau đó động ý niệm một cái, trong lòng bàn tay liền hiện ra một miếng vảy rồng màu vàng, anh đưa cho Thượng Quan Vô Ngần rồi nói: "Đây chính là thứ tôi lấy được trên người của Thượng Quan Võ Khánh, ông cầm lấy, nó có thể giúp ông tránh được điềm xấu, có nó rồi, ông có thể tấn cấp không giới hạn, cảnh giới giả đan cuối cùng cũng đã có thể không cần phải quay lại nữa rồi."
"Cái này..."
***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thượng Quan Vô Ngần vô cùng kích động, hai tay run run đón lấy cái vảy rồng màu vàng, khom lưng cảm kích nói: "Cảm ơn cậu chủ!"
"Ừm, khách sáo rồi, ông bây giờ là nô lệ của tôi, giúp ông nâng cao thực lực chính là điều tôi nên làm."
Tô Thương cười nói: "Bây giờ ông là giả đan cửu chuyển, góp nhặt cũng đã hơn 500 năm, nếu như không gặp điềm xấu, ông có nắm chắc đột phá xông thẳng lên hóa thần được không?"
"Không chắc."
Thượng Quan Vô Ngần thành thực nói: "Vì từ trước tới giờ chưa có người nào thử, cho nên tôi không rõ."
"Nhưng tôi luôn mơ hồ có một cảm giác, chí ít tôi có thể đột phá lên cảnh giới bán hóa thần!" Thượng Quan Vô Ngần tự tin nói.
"Bán hóa thần, vậy thì cũng được."
Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "Nếu như có đủ tài nguyên thì ông cần bao lâu để thành công?"
"Rất nhanh, khoảng hai ba ngày thôi." Thượng Quan Vô Ngần nói.
Tô Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thượng Quan Vô Ngần, ông đi xử lý chuyện gia tộc Thượng Quan trước đi, sau đó cùng tôi rời đi, tôi sẽ cung cấp cho ông nơi tu luyện, ngay khi linh khí khôi phục lại, có lẽ cũng cần ông giúp đỡ một tay."
"Vâng, vì cậu chủ mà cống hiến, thuộc hạ không thể chối từ." Thượng Quan Vô Ngần cung kính nói.
Thượng Quan Vô Ngần dù sao cũng đã sống 500 năm rồi, rất nhanh ông ấy đã điều chỉnh vị trí của mình, giọng điệu khi nói chuyện với Tô Thương cực kỳ tôn kính.
Bởi vì ông ấy hiểu rõ, chỉ cần Tô Thương động một ý niệm ở trong đầu thì ông ấy sẽ hồn phi phách tán ngay.
Cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay của Tô Thương thì lại không kính sợ sao?
"Ừm, vậy ông đi đi."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cám ơn cậu chủ thành toàn, sau này tôi sẽ luôn đi theo cậu chủ." Thượng Quan Vô Ngần cung kính nói. "Không cần sau này, bây giờ hãy bắt đầu luôn đi." Tô Thương khẽ cười, sau đó động ý niệm một cái, trong lòng bàn tay liền hiện ra một miếng vảy rồng màu vàng, anh đưa cho Thượng Quan Vô Ngần rồi nói: "Đây chính là thứ tôi lấy được trên người của Thượng Quan Võ Khánh, ông cầm lấy, nó có thể giúp ông tránh được điềm xấu, có nó rồi, ông có thể tấn cấp không giới hạn, cảnh giới giả đan cuối cùng cũng đã có thể không cần phải quay lại nữa rồi." "Cái này..." ***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. Thượng Quan Vô Ngần vô cùng kích động, hai tay run run đón lấy cái vảy rồng màu vàng, khom lưng cảm kích nói: "Cảm ơn cậu chủ!" "Ừm, khách sáo rồi, ông bây giờ là nô lệ của tôi, giúp ông nâng cao thực lực chính là điều tôi nên làm." Tô Thương cười nói: "Bây giờ ông là giả đan cửu chuyển, góp nhặt cũng đã hơn 500 năm, nếu như không gặp điềm xấu, ông có nắm chắc đột phá xông thẳng lên hóa thần được không?" "Không chắc." Thượng Quan Vô Ngần thành thực nói: "Vì từ trước tới giờ chưa có người nào thử, cho nên tôi không rõ." "Nhưng tôi luôn mơ hồ có một cảm giác, chí ít tôi có thể đột phá lên cảnh giới bán hóa thần!" Thượng Quan Vô Ngần tự tin nói. "Bán hóa thần, vậy thì cũng được." Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "Nếu như có đủ tài nguyên thì ông cần bao lâu để thành công?" "Rất nhanh, khoảng hai ba ngày thôi." Thượng Quan Vô Ngần nói. Tô Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thượng Quan Vô Ngần, ông đi xử lý chuyện gia tộc Thượng Quan trước đi, sau đó cùng tôi rời đi, tôi sẽ cung cấp cho ông nơi tu luyện, ngay khi linh khí khôi phục lại, có lẽ cũng cần ông giúp đỡ một tay." "Vâng, vì cậu chủ mà cống hiến, thuộc hạ không thể chối từ." Thượng Quan Vô Ngần cung kính nói. Thượng Quan Vô Ngần dù sao cũng đã sống 500 năm rồi, rất nhanh ông ấy đã điều chỉnh vị trí của mình, giọng điệu khi nói chuyện với Tô Thương cực kỳ tôn kính. Bởi vì ông ấy hiểu rõ, chỉ cần Tô Thương động một ý niệm ở trong đầu thì ông ấy sẽ hồn phi phách tán ngay. Cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay của Tô Thương thì lại không kính sợ sao? "Ừm, vậy ông đi đi."