“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1830
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ông ấy bản tính không xấu, ông ấy làm tất cả cũng chỉ vì gia tộc Thượng Quan, nếu không, ông ấy sớm đã là một cái xác không hồn rồi." Tô Thương mỉm cười, sau đó nói: "Còn có một điểm nữa, tôi giữ ông ấy sống là vì ông ấy còn có tác dụng rất lớn." "Bây giờ trái đất còn có mấy tên cao thủ ngoại vực, ngay khi linh khí khôi phục lại, bọn họ ắt hẳn sẽ tới Giang Bắc." Tô Thương nói tiếp: Thượng Quan Vô Ngần đã là giả đan cửu chuyển, sau khi có được cái vảy rồng kia rồi thì cảnh giới của ông ấy sẽ đột phá rất nhanh, những thứ lúc nãy là để trấn áp những cao thủ nguyên anh đỉnh phong kia." "Tiểu thiếu gia thông minh." Tô Thanh Y cười nói. "Được rồi, bớt nịnh hót đi, đi cứu người nào." Tô Thương khẽ cười, sau đó dẫn theo Tô Thanh Y cùng rời khỏi tế đàn. Về phần Vạn Kiếm trận, anh cũng không phá hủy nó, mà lưu lại đó. Cũng không lâu sao, hai người Tô Thương đã đến nhà tù giam cầm đông đảo những người luyện võ. Cạch cạch cạch. Trong nháy mắt cửa của nhà tù được mở ra, bên trong lập tức truyền tới tiếng xích sắt va vào nhau. Tô Thương đang ở ngay cửa ra vào, anh ngẩng đầu nhìn vào thì phát hiện có ít nhất hơn 100 người luyện võ, quần áo tả tơi, chân tay bị dây xích xích lại, đang ngồi khoanh chân dưới đất. Soạt soạt soạt. Nhìn thấy có người đi vào, trong chốc lát, ánh mắt của những người luyện võ ở nơi đó đều đổ dồn về phía Tô Thương. Thời gian im lặng ngắn ngủi trôi qua, sau đó ở trong nhà tù lập tức sôi trào lên, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc hết sức vui mừng, dường như bọn họ đã nhìn thấy được tia sáng hy vọng của mình. "Minh chủ, là Tô minh chủ, ha ha ha, Tô minh chủ đến cứu chúng ta rồi!" "Hôm qua ông chủ Thượng Quan đã kể chúng tôi nghe chuyện ở núi Cửu Phong rồi, lúc đó tôi đã chắc chắn là Tô minh chủ sẽ không mặc kệ chúng ta đâu." "Tô minh chủ thay đổi nhiều quá, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, vậy mà đã trở thành cảnh giới nguyên anh rồi, còn có thể sánh ngang với nguyên anh đỉnh phong nữa, quá sức tưởng tượng." "Giới luyện võ có một minh chủ như vậy, thì còn lo gì không thể nữa chứ? Ha ha ha!" "Im miệng đi, sao mà tôi nhớ, có mấy người trong chúng ta, sau khi cải biến giới luyện võ xong thì không thèm nhận minh chủ mà?" "Đúng, còn có người đề nghị hủy đi chức vị của Tô minh chủ, bởi vì anh ấy không phải là người luyện võ, hơn nữa thực lực cũng quá yếu." "Đúng vậy, cái đồ chó qua cầu rút ván đó, bây giờ nhìn thấy Tô minh chủ mạnh như vậy liền đổi giọng rồi, tôi phỉ nhổ vào!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ông ấy bản tính không xấu, ông ấy làm tất cả cũng chỉ vì gia tộc Thượng Quan, nếu không, ông ấy sớm đã là một cái xác không hồn rồi." Tô Thương mỉm cười, sau đó nói: "Còn có một điểm nữa, tôi giữ ông ấy sống là vì ông ấy còn có tác dụng rất lớn." "Bây giờ trái đất còn có mấy tên cao thủ ngoại vực, ngay khi linh khí khôi phục lại, bọn họ ắt hẳn sẽ tới Giang Bắc." Tô Thương nói tiếp: Thượng Quan Vô Ngần đã là giả đan cửu chuyển, sau khi có được cái vảy rồng kia rồi thì cảnh giới của ông ấy sẽ đột phá rất nhanh, những thứ lúc nãy là để trấn áp những cao thủ nguyên anh đỉnh phong kia." "Tiểu thiếu gia thông minh." Tô Thanh Y cười nói. "Được rồi, bớt nịnh hót đi, đi cứu người nào." Tô Thương khẽ cười, sau đó dẫn theo Tô Thanh Y cùng rời khỏi tế đàn. Về phần Vạn Kiếm trận, anh cũng không phá hủy nó, mà lưu lại đó. Cũng không lâu sao, hai người Tô Thương đã đến nhà tù giam cầm đông đảo những người luyện võ. Cạch cạch cạch. Trong nháy mắt cửa của nhà tù được mở ra, bên trong lập tức truyền tới tiếng xích sắt va vào nhau. Tô Thương đang ở ngay cửa ra vào, anh ngẩng đầu nhìn vào thì phát hiện có ít nhất hơn 100 người luyện võ, quần áo tả tơi, chân tay bị dây xích xích lại, đang ngồi khoanh chân dưới đất. Soạt soạt soạt. Nhìn thấy có người đi vào, trong chốc lát, ánh mắt của những người luyện võ ở nơi đó đều đổ dồn về phía Tô Thương. Thời gian im lặng ngắn ngủi trôi qua, sau đó ở trong nhà tù lập tức sôi trào lên, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc hết sức vui mừng, dường như bọn họ đã nhìn thấy được tia sáng hy vọng của mình. "Minh chủ, là Tô minh chủ, ha ha ha, Tô minh chủ đến cứu chúng ta rồi!" "Hôm qua ông chủ Thượng Quan đã kể chúng tôi nghe chuyện ở núi Cửu Phong rồi, lúc đó tôi đã chắc chắn là Tô minh chủ sẽ không mặc kệ chúng ta đâu." "Tô minh chủ thay đổi nhiều quá, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, vậy mà đã trở thành cảnh giới nguyên anh rồi, còn có thể sánh ngang với nguyên anh đỉnh phong nữa, quá sức tưởng tượng." "Giới luyện võ có một minh chủ như vậy, thì còn lo gì không thể nữa chứ? Ha ha ha!" "Im miệng đi, sao mà tôi nhớ, có mấy người trong chúng ta, sau khi cải biến giới luyện võ xong thì không thèm nhận minh chủ mà?" "Đúng, còn có người đề nghị hủy đi chức vị của Tô minh chủ, bởi vì anh ấy không phải là người luyện võ, hơn nữa thực lực cũng quá yếu." "Đúng vậy, cái đồ chó qua cầu rút ván đó, bây giờ nhìn thấy Tô minh chủ mạnh như vậy liền đổi giọng rồi, tôi phỉ nhổ vào!"
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Ông ấy bản tính không xấu, ông ấy làm tất cả cũng chỉ vì gia tộc Thượng Quan, nếu không, ông ấy sớm đã là một cái xác không hồn rồi." Tô Thương mỉm cười, sau đó nói: "Còn có một điểm nữa, tôi giữ ông ấy sống là vì ông ấy còn có tác dụng rất lớn." "Bây giờ trái đất còn có mấy tên cao thủ ngoại vực, ngay khi linh khí khôi phục lại, bọn họ ắt hẳn sẽ tới Giang Bắc." Tô Thương nói tiếp: Thượng Quan Vô Ngần đã là giả đan cửu chuyển, sau khi có được cái vảy rồng kia rồi thì cảnh giới của ông ấy sẽ đột phá rất nhanh, những thứ lúc nãy là để trấn áp những cao thủ nguyên anh đỉnh phong kia." "Tiểu thiếu gia thông minh." Tô Thanh Y cười nói. "Được rồi, bớt nịnh hót đi, đi cứu người nào." Tô Thương khẽ cười, sau đó dẫn theo Tô Thanh Y cùng rời khỏi tế đàn. Về phần Vạn Kiếm trận, anh cũng không phá hủy nó, mà lưu lại đó. Cũng không lâu sao, hai người Tô Thương đã đến nhà tù giam cầm đông đảo những người luyện võ. Cạch cạch cạch. Trong nháy mắt cửa của nhà tù được mở ra, bên trong lập tức truyền tới tiếng xích sắt va vào nhau. Tô Thương đang ở ngay cửa ra vào, anh ngẩng đầu nhìn vào thì phát hiện có ít nhất hơn 100 người luyện võ, quần áo tả tơi, chân tay bị dây xích xích lại, đang ngồi khoanh chân dưới đất. Soạt soạt soạt. Nhìn thấy có người đi vào, trong chốc lát, ánh mắt của những người luyện võ ở nơi đó đều đổ dồn về phía Tô Thương. Thời gian im lặng ngắn ngủi trôi qua, sau đó ở trong nhà tù lập tức sôi trào lên, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc hết sức vui mừng, dường như bọn họ đã nhìn thấy được tia sáng hy vọng của mình. "Minh chủ, là Tô minh chủ, ha ha ha, Tô minh chủ đến cứu chúng ta rồi!" "Hôm qua ông chủ Thượng Quan đã kể chúng tôi nghe chuyện ở núi Cửu Phong rồi, lúc đó tôi đã chắc chắn là Tô minh chủ sẽ không mặc kệ chúng ta đâu." "Tô minh chủ thay đổi nhiều quá, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, vậy mà đã trở thành cảnh giới nguyên anh rồi, còn có thể sánh ngang với nguyên anh đỉnh phong nữa, quá sức tưởng tượng." "Giới luyện võ có một minh chủ như vậy, thì còn lo gì không thể nữa chứ? Ha ha ha!" "Im miệng đi, sao mà tôi nhớ, có mấy người trong chúng ta, sau khi cải biến giới luyện võ xong thì không thèm nhận minh chủ mà?" "Đúng, còn có người đề nghị hủy đi chức vị của Tô minh chủ, bởi vì anh ấy không phải là người luyện võ, hơn nữa thực lực cũng quá yếu." "Đúng vậy, cái đồ chó qua cầu rút ván đó, bây giờ nhìn thấy Tô minh chủ mạnh như vậy liền đổi giọng rồi, tôi phỉ nhổ vào!"