“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1893
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cùng lúc đó, Trương Thanh Thủy đột nhiên ngồi dậy, từ từ mở mắt, trong đôi mắt không còn dáng vẻ ngây thơ, không rành chuyện đời của Trương Ngu Ca nữa, thay vào đó là một vẻ cực kỳ lạnh lùng. "Anh là người ở đâu, sao tôi lại ở chỗ này, nói!" Ánh mắt Trương Thanh Thủy, đột nhiên nhìn vào ngắm Tô Thương, mặt trầm như nước hỏi Tô Thương. Có điều Tô Thương vẫn không trả lời, cô ấy liền hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, ôm đầu nhìn như đau đến không muốn sống nữa. "Ah!" Trương Thanh Thủy nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu thảm, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. ... Lúc này. Ngoài cửa. Trương Mộ Cổ nghe được tiếng kêu của chị mình, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cực kỳ lo lắng. "Chị!" Trương Mộ Cổ muốn đẩy cửa vào, có điều nghĩ đến chuyện Tô Thương đã dặn, anh ấy liền dừng bước lại: "Tô đại thiếu gia nói, tuyệt đối không được làm phiền anh ấy, nếu không thì chị mình sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng." "Dù sao có Tô đại thiếu ở đây, chị của mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù là mình đi vào, cũng không có chút tác dụng nào." Trương Mộ Cổ lẩm bẩm trong miệng tự an ủi mình, nhưng trong phòng, tiếng kêu của Trương Thanh Thủy càng ngày càng thê thảm. "Chó má, ông không được qua đây, nếu đến gần tôi, đừng trách tôi không khách khí!" "Ah, cút ngay, mặc dù tôi đánh không lại ông, nhưng tôi có thể lựa chọn cái chết, ông nếu vẫn đến gần tôi một bước, tôi sẽ lập tức chết cho ông xem!" "Ông... ông cho tôi uống thuốc gì, hèn hạ, tôi... tôi..." ... Giọng nói của Trương Thanh Thủy, truyền đến tai Trương Mộ Cổ Trương Mộ Cổ nhất thời ngây ngẩn cả người. Tô đại thiếu gia... đang làm cái gì? Chẳng lẽ anh ấy, lại ép buộc chị gái của mình? Không phải chứ, Tô đại thiếu gia không phải loại người như vậy mà! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trương Mộ Cổ càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì sao chị mình lại đột nhiên nói ra những lời này chứ? Uống thuốc? Tô đại thiếu gia chẳng lẽ muốn chiếm được chị mình, nhưng chị mình không đồng ý, cho nên anh ấy mới... Cái này... không phải chứ.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cùng lúc đó, Trương Thanh Thủy đột nhiên ngồi dậy, từ từ mở mắt, trong đôi mắt không còn dáng vẻ ngây thơ, không rành chuyện đời của Trương Ngu Ca nữa, thay vào đó là một vẻ cực kỳ lạnh lùng. "Anh là người ở đâu, sao tôi lại ở chỗ này, nói!" Ánh mắt Trương Thanh Thủy, đột nhiên nhìn vào ngắm Tô Thương, mặt trầm như nước hỏi Tô Thương. Có điều Tô Thương vẫn không trả lời, cô ấy liền hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, ôm đầu nhìn như đau đến không muốn sống nữa. "Ah!" Trương Thanh Thủy nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu thảm, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. ... Lúc này. Ngoài cửa. Trương Mộ Cổ nghe được tiếng kêu của chị mình, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cực kỳ lo lắng. "Chị!" Trương Mộ Cổ muốn đẩy cửa vào, có điều nghĩ đến chuyện Tô Thương đã dặn, anh ấy liền dừng bước lại: "Tô đại thiếu gia nói, tuyệt đối không được làm phiền anh ấy, nếu không thì chị mình sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng." "Dù sao có Tô đại thiếu ở đây, chị của mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù là mình đi vào, cũng không có chút tác dụng nào." Trương Mộ Cổ lẩm bẩm trong miệng tự an ủi mình, nhưng trong phòng, tiếng kêu của Trương Thanh Thủy càng ngày càng thê thảm. "Chó má, ông không được qua đây, nếu đến gần tôi, đừng trách tôi không khách khí!" "Ah, cút ngay, mặc dù tôi đánh không lại ông, nhưng tôi có thể lựa chọn cái chết, ông nếu vẫn đến gần tôi một bước, tôi sẽ lập tức chết cho ông xem!" "Ông... ông cho tôi uống thuốc gì, hèn hạ, tôi... tôi..." ... Giọng nói của Trương Thanh Thủy, truyền đến tai Trương Mộ Cổ Trương Mộ Cổ nhất thời ngây ngẩn cả người. Tô đại thiếu gia... đang làm cái gì? Chẳng lẽ anh ấy, lại ép buộc chị gái của mình? Không phải chứ, Tô đại thiếu gia không phải loại người như vậy mà! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trương Mộ Cổ càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì sao chị mình lại đột nhiên nói ra những lời này chứ? Uống thuốc? Tô đại thiếu gia chẳng lẽ muốn chiếm được chị mình, nhưng chị mình không đồng ý, cho nên anh ấy mới... Cái này... không phải chứ.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cùng lúc đó, Trương Thanh Thủy đột nhiên ngồi dậy, từ từ mở mắt, trong đôi mắt không còn dáng vẻ ngây thơ, không rành chuyện đời của Trương Ngu Ca nữa, thay vào đó là một vẻ cực kỳ lạnh lùng. "Anh là người ở đâu, sao tôi lại ở chỗ này, nói!" Ánh mắt Trương Thanh Thủy, đột nhiên nhìn vào ngắm Tô Thương, mặt trầm như nước hỏi Tô Thương. Có điều Tô Thương vẫn không trả lời, cô ấy liền hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, ôm đầu nhìn như đau đến không muốn sống nữa. "Ah!" Trương Thanh Thủy nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu thảm, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. ... Lúc này. Ngoài cửa. Trương Mộ Cổ nghe được tiếng kêu của chị mình, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cực kỳ lo lắng. "Chị!" Trương Mộ Cổ muốn đẩy cửa vào, có điều nghĩ đến chuyện Tô Thương đã dặn, anh ấy liền dừng bước lại: "Tô đại thiếu gia nói, tuyệt đối không được làm phiền anh ấy, nếu không thì chị mình sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng." "Dù sao có Tô đại thiếu ở đây, chị của mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù là mình đi vào, cũng không có chút tác dụng nào." Trương Mộ Cổ lẩm bẩm trong miệng tự an ủi mình, nhưng trong phòng, tiếng kêu của Trương Thanh Thủy càng ngày càng thê thảm. "Chó má, ông không được qua đây, nếu đến gần tôi, đừng trách tôi không khách khí!" "Ah, cút ngay, mặc dù tôi đánh không lại ông, nhưng tôi có thể lựa chọn cái chết, ông nếu vẫn đến gần tôi một bước, tôi sẽ lập tức chết cho ông xem!" "Ông... ông cho tôi uống thuốc gì, hèn hạ, tôi... tôi..." ... Giọng nói của Trương Thanh Thủy, truyền đến tai Trương Mộ Cổ Trương Mộ Cổ nhất thời ngây ngẩn cả người. Tô đại thiếu gia... đang làm cái gì? Chẳng lẽ anh ấy, lại ép buộc chị gái của mình? Không phải chứ, Tô đại thiếu gia không phải loại người như vậy mà! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trương Mộ Cổ càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì sao chị mình lại đột nhiên nói ra những lời này chứ? Uống thuốc? Tô đại thiếu gia chẳng lẽ muốn chiếm được chị mình, nhưng chị mình không đồng ý, cho nên anh ấy mới... Cái này... không phải chứ.