“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5114: “Cũng không phải là mềm lòng”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đều tại chúng ta không thể thay tiên sinh cai quản tốt Võ Môn”.“Tại gì các ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Lòng người khó dò, bảy vạn năm qua đi, ai dám chắc lòng người sẽ không đổi chứ?”“Nhưng nếu trên dưới Võ gia, Thần gia, Đường gia, Phụng gia đều một lòng phản bội Võ Môn, ta cũng sẽ không ngại đồ diệt tứ tộc. Lòng nhân từ... ta đã cho chúng không chỉ một cơ hội...”Nghe vậy, Tuyết Phi Yến gật đầu.Tần Ninh nói tiếp: “Bảo Diệp Bắc Phong, cứ tổ chức Đại Võ Tài như thường, đây là chuyện quan trọng của Võ Môn không thể thay đổi”.“Ngoài ra cũng phải cẩn thận gian tế của Ma tộc, cùng đám Ma tộc tới tiếp viện. Nếu Thánh Đế không xuất hiện thì ba người các ngươi sẽ có thể ứng đối”.“Nếu Thánh Đế xuất hiện... có lẽ là ta đã giải quyết xong đám cổ hủ kia...”“Vâng!”Tuyết Phi Yến chắp tay nói.Tần Ninh nhìn đường núi, cười nói: “Vừa đi vừa nói thôi”.“Vâng!”Lúc này Tuyết Phi Yến đi sau lưng Tần Ninh, hỏi: “Tiên sinh, mấy vạn năm qua ngài đã đi đâu ạ?”Tần Ninh trước kia chỉ thu Diệp Nam Hiên làm đồ đệ, còn Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và cô ấy chỉ là đệ tử ký danh của Tần Ninh mà thôi, không phải đồ đệ chân chính.Lúc ấy, cả ba người thích gọi Tần Ninh là tiên sinh hơn.Bảy vạn năm qua đi, một lần nữa gọi tên tiên sinh, Tuyết Phi Yến tươi như hoa, cảm giác bản thân trẻ lại không ít.“Đi đâu à?”Tần Ninh thản nhiên nói: “Đổi thân phận khác, đến một nơi khác, nhìn hết thảy thiên địa nơi đây”.“Nếu Diệp Nam Hiên sư huynh biết tiên sinh quay về, chắc sẽ vui phát điên mất!”Tần Ninh nghe vậy, không khỏi nói: “Sao Diệp Nam Hiên lại mất tích vậy? Đến thánh vực Thiên Kiếm rồi bị người ta bắt ư?”“Theo như những gì chúng ta tìm hiểu, Diệp Nam Hiên sư huynh còn chưa đến thánh vực Thiên Kiếm thì đã biến mất rồi. Còn việc bên ngoài nói Võ Môn phẫn hận Nhất Kiếm Các thì cũng chỉ là lời đồn do đám Võ gia gieo rắc mà thôi”.Tần Ninh lập tức sáng tỏ.“Xem ra lần này mấy vị đúng là hạ quyết tâm rồi đấy”.“Tiên sinh, hay ngài đừng đến sườn núi Thần Võ nữa”, Tuyết Phi Yến nói: “Lúc trước ta còn không hiểu vì sao đám Võ Hi đột nhiên xuất hiện, cũng không giết ngài, giờ nghĩ lại thấy đúng là tiên sinh quá hiểu bọn chúng”.“Đã như vậy, đám Võ Hi hẳn là đã chuẩn bị một cục diện đánh nhau sống chết rồi”.
“Đều tại chúng ta không thể thay tiên sinh cai quản tốt Võ Môn”.
“Tại gì các ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Lòng người khó dò, bảy vạn năm qua đi, ai dám chắc lòng người sẽ không đổi chứ?”
“Nhưng nếu trên dưới Võ gia, Thần gia, Đường gia, Phụng gia đều một lòng phản bội Võ Môn, ta cũng sẽ không ngại đồ diệt tứ tộc. Lòng nhân từ... ta đã cho chúng không chỉ một cơ hội...”
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến gật đầu.
Tần Ninh nói tiếp: “Bảo Diệp Bắc Phong, cứ tổ chức Đại Võ Tài như thường, đây là chuyện quan trọng của Võ Môn không thể thay đổi”.
“Ngoài ra cũng phải cẩn thận gian tế của Ma tộc, cùng đám Ma tộc tới tiếp viện. Nếu Thánh Đế không xuất hiện thì ba người các ngươi sẽ có thể ứng đối”.
“Nếu Thánh Đế xuất hiện... có lẽ là ta đã giải quyết xong đám cổ hủ kia...”
“Vâng!”
Tuyết Phi Yến chắp tay nói.
Tần Ninh nhìn đường núi, cười nói: “Vừa đi vừa nói thôi”.
“Vâng!”
Lúc này Tuyết Phi Yến đi sau lưng Tần Ninh, hỏi: “Tiên sinh, mấy vạn năm qua ngài đã đi đâu ạ?”
Tần Ninh trước kia chỉ thu Diệp Nam Hiên làm đồ đệ, còn Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và cô ấy chỉ là đệ tử ký danh của Tần Ninh mà thôi, không phải đồ đệ chân chính.
Lúc ấy, cả ba người thích gọi Tần Ninh là tiên sinh hơn.
Bảy vạn năm qua đi, một lần nữa gọi tên tiên sinh, Tuyết Phi Yến tươi như hoa, cảm giác bản thân trẻ lại không ít.
“Đi đâu à?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đổi thân phận khác, đến một nơi khác, nhìn hết thảy thiên địa nơi đây”.
“Nếu Diệp Nam Hiên sư huynh biết tiên sinh quay về, chắc sẽ vui phát điên mất!”
Tần Ninh nghe vậy, không khỏi nói: “Sao Diệp Nam Hiên lại mất tích vậy? Đến thánh vực Thiên Kiếm rồi bị người ta bắt ư?”
“Theo như những gì chúng ta tìm hiểu, Diệp Nam Hiên sư huynh còn chưa đến thánh vực Thiên Kiếm thì đã biến mất rồi. Còn việc bên ngoài nói Võ Môn phẫn hận Nhất Kiếm Các thì cũng chỉ là lời đồn do đám Võ gia gieo rắc mà thôi”.
Tần Ninh lập tức sáng tỏ.
“Xem ra lần này mấy vị đúng là hạ quyết tâm rồi đấy”.
“Tiên sinh, hay ngài đừng đến sườn núi Thần Võ nữa”, Tuyết Phi Yến nói: “Lúc trước ta còn không hiểu vì sao đám Võ Hi đột nhiên xuất hiện, cũng không giết ngài, giờ nghĩ lại thấy đúng là tiên sinh quá hiểu bọn chúng”.
“Đã như vậy, đám Võ Hi hẳn là đã chuẩn bị một cục diện đánh nhau sống chết rồi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đều tại chúng ta không thể thay tiên sinh cai quản tốt Võ Môn”.“Tại gì các ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Lòng người khó dò, bảy vạn năm qua đi, ai dám chắc lòng người sẽ không đổi chứ?”“Nhưng nếu trên dưới Võ gia, Thần gia, Đường gia, Phụng gia đều một lòng phản bội Võ Môn, ta cũng sẽ không ngại đồ diệt tứ tộc. Lòng nhân từ... ta đã cho chúng không chỉ một cơ hội...”Nghe vậy, Tuyết Phi Yến gật đầu.Tần Ninh nói tiếp: “Bảo Diệp Bắc Phong, cứ tổ chức Đại Võ Tài như thường, đây là chuyện quan trọng của Võ Môn không thể thay đổi”.“Ngoài ra cũng phải cẩn thận gian tế của Ma tộc, cùng đám Ma tộc tới tiếp viện. Nếu Thánh Đế không xuất hiện thì ba người các ngươi sẽ có thể ứng đối”.“Nếu Thánh Đế xuất hiện... có lẽ là ta đã giải quyết xong đám cổ hủ kia...”“Vâng!”Tuyết Phi Yến chắp tay nói.Tần Ninh nhìn đường núi, cười nói: “Vừa đi vừa nói thôi”.“Vâng!”Lúc này Tuyết Phi Yến đi sau lưng Tần Ninh, hỏi: “Tiên sinh, mấy vạn năm qua ngài đã đi đâu ạ?”Tần Ninh trước kia chỉ thu Diệp Nam Hiên làm đồ đệ, còn Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và cô ấy chỉ là đệ tử ký danh của Tần Ninh mà thôi, không phải đồ đệ chân chính.Lúc ấy, cả ba người thích gọi Tần Ninh là tiên sinh hơn.Bảy vạn năm qua đi, một lần nữa gọi tên tiên sinh, Tuyết Phi Yến tươi như hoa, cảm giác bản thân trẻ lại không ít.“Đi đâu à?”Tần Ninh thản nhiên nói: “Đổi thân phận khác, đến một nơi khác, nhìn hết thảy thiên địa nơi đây”.“Nếu Diệp Nam Hiên sư huynh biết tiên sinh quay về, chắc sẽ vui phát điên mất!”Tần Ninh nghe vậy, không khỏi nói: “Sao Diệp Nam Hiên lại mất tích vậy? Đến thánh vực Thiên Kiếm rồi bị người ta bắt ư?”“Theo như những gì chúng ta tìm hiểu, Diệp Nam Hiên sư huynh còn chưa đến thánh vực Thiên Kiếm thì đã biến mất rồi. Còn việc bên ngoài nói Võ Môn phẫn hận Nhất Kiếm Các thì cũng chỉ là lời đồn do đám Võ gia gieo rắc mà thôi”.Tần Ninh lập tức sáng tỏ.“Xem ra lần này mấy vị đúng là hạ quyết tâm rồi đấy”.“Tiên sinh, hay ngài đừng đến sườn núi Thần Võ nữa”, Tuyết Phi Yến nói: “Lúc trước ta còn không hiểu vì sao đám Võ Hi đột nhiên xuất hiện, cũng không giết ngài, giờ nghĩ lại thấy đúng là tiên sinh quá hiểu bọn chúng”.“Đã như vậy, đám Võ Hi hẳn là đã chuẩn bị một cục diện đánh nhau sống chết rồi”.