“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5133: "Tộc trưởng Võ Côn".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giang Ngạo Tuyết nhìn hai người, lại nhìn về phía Võ Bình Tiêu phía trước, cau mày nói: "Ta từng gặp qua khí tức vừa dâng trào trong cơ thể Võ Bình Tiêu hồi nãy, đó không phải của Nhân tộc ta hay Thú tộc Hạ Tam Thiên, mà đến từ Dạ Phong Chú thuộc Dạ Ma tộc!"Dạ Phong Chú?Biểu cảm của Giang Hồng Nhạc lập tức thay đổi.Ông ta quá quen thuộc với Dạ Phong Chú!Thiên kiêu năm đó của nhà họ Giang, con trai trưởng của ông ta, Giang Bình Vân, đã chết dưới tay Dạ Phong Chú."Ngạo Tuyết, con chắc chắn chứ?"Thân thể Giang Hồng Nhạc khẽ run lên."Phụ thân, có tin hay không, con nghĩ ba vị đường chủ đại nhân tất nhiên có thể nhìn ra", Giang Ngạo Tuyết chậm rãi nói.Nhưng giọng nói lại mang vẻ lạnh lùng.Cái chết của Giang Bình Vân vẫn là bí ẩn, cũng là nỗi đau thầm kín của nhà họ Giang.Đó là một vị thiên kiêu chi tử đang từ từ dâng lên, lại bỗng chết oan chết uổng, hung thủ cũng không tra được.Lúc này, ánh mắt Giang Hồng Nhạc nhìn về phía chủ đài.Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến sôi nổi đứng dậy.Cái gì nên đến thì sẽ đến.Diệp Bắc Phong nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn thẳng vào Võ Côn."Giang Bình Vân lúc ấy chính là thiên kiêu của nhà họ Giang, đi ra ngoài lịch luyện, chết ở bên trong thánh vực Đại Võ, Võ Môn điều tra ra chết dưới tay Dạ Phong Chú"."Mà Dạ Phong Chú, chính là tuyệt học do Dạ Ma tộc thi triển"."Trừ phi trong cơ thể ẩn chứa huyết khí của Dạ Ma, nếu không sẽ không thể thi triển được"."Vừa rồi, Võ Bình Tiêu đã thi triển ra huyết khí của Dạ Ma, thi triển ra Dạ Phong Chú, Võ Côn, ngươi giải thích thế nào?"Một lời tiếp một lời, tất cả mọi người ở đây đều run sợ.Thật sự là!Người nhà họ Võ sao lại có quan hệ với Dạ Ma?Giờ phút này, vẻ mặt Võ Côn lạnh lùng, nhìn thân thể con trai mình trong lòng dần lạnh ngắt nhưng lại chẳng có biện pháp gì."Ha ha ha ha..."Đúng lúc này, Võ Côn đột nhiên cười lớn tiếng."Các ngươi!""Tất cả mọi người các ngươi!""Hôm nay, đều đáng chết!"Võ Côn đã tức sùi bọt mép, gầm thét: "Tất cả các ngươi đều phải chết, đều đi chết đi!"
Giang Ngạo Tuyết nhìn hai người, lại nhìn về phía Võ Bình Tiêu phía trước, cau mày nói: "Ta từng gặp qua khí tức vừa dâng trào trong cơ thể Võ Bình Tiêu hồi nãy, đó không phải của Nhân tộc ta hay Thú tộc Hạ Tam Thiên, mà đến từ Dạ Phong Chú thuộc Dạ Ma tộc!"
Dạ Phong Chú?
Biểu cảm của Giang Hồng Nhạc lập tức thay đổi.
Ông ta quá quen thuộc với Dạ Phong Chú!
Thiên kiêu năm đó của nhà họ Giang, con trai trưởng của ông ta, Giang Bình Vân, đã chết dưới tay Dạ Phong Chú.
"Ngạo Tuyết, con chắc chắn chứ?"
Thân thể Giang Hồng Nhạc khẽ run lên.
"Phụ thân, có tin hay không, con nghĩ ba vị đường chủ đại nhân tất nhiên có thể nhìn ra", Giang Ngạo Tuyết chậm rãi nói.
Nhưng giọng nói lại mang vẻ lạnh lùng.
Cái chết của Giang Bình Vân vẫn là bí ẩn, cũng là nỗi đau thầm kín của nhà họ Giang.
Đó là một vị thiên kiêu chi tử đang từ từ dâng lên, lại bỗng chết oan chết uổng, hung thủ cũng không tra được.
Lúc này, ánh mắt Giang Hồng Nhạc nhìn về phía chủ đài.
Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến sôi nổi đứng dậy.
Cái gì nên đến thì sẽ đến.
Diệp Bắc Phong nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn thẳng vào Võ Côn.
"Giang Bình Vân lúc ấy chính là thiên kiêu của nhà họ Giang, đi ra ngoài lịch luyện, chết ở bên trong thánh vực Đại Võ, Võ Môn điều tra ra chết dưới tay Dạ Phong Chú".
"Mà Dạ Phong Chú, chính là tuyệt học do Dạ Ma tộc thi triển".
"Trừ phi trong cơ thể ẩn chứa huyết khí của Dạ Ma, nếu không sẽ không thể thi triển được".
"Vừa rồi, Võ Bình Tiêu đã thi triển ra huyết khí của Dạ Ma, thi triển ra Dạ Phong Chú, Võ Côn, ngươi giải thích thế nào?"
Một lời tiếp một lời, tất cả mọi người ở đây đều run sợ.
Thật sự là!
Người nhà họ Võ sao lại có quan hệ với Dạ Ma?
Giờ phút này, vẻ mặt Võ Côn lạnh lùng, nhìn thân thể con trai mình trong lòng dần lạnh ngắt nhưng lại chẳng có biện pháp gì.
"Ha ha ha ha..."
Đúng lúc này, Võ Côn đột nhiên cười lớn tiếng.
"Các ngươi!"
"Tất cả mọi người các ngươi!"
"Hôm nay, đều đáng chết!"
Võ Côn đã tức sùi bọt mép, gầm thét: "Tất cả các ngươi đều phải chết, đều đi chết đi!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giang Ngạo Tuyết nhìn hai người, lại nhìn về phía Võ Bình Tiêu phía trước, cau mày nói: "Ta từng gặp qua khí tức vừa dâng trào trong cơ thể Võ Bình Tiêu hồi nãy, đó không phải của Nhân tộc ta hay Thú tộc Hạ Tam Thiên, mà đến từ Dạ Phong Chú thuộc Dạ Ma tộc!"Dạ Phong Chú?Biểu cảm của Giang Hồng Nhạc lập tức thay đổi.Ông ta quá quen thuộc với Dạ Phong Chú!Thiên kiêu năm đó của nhà họ Giang, con trai trưởng của ông ta, Giang Bình Vân, đã chết dưới tay Dạ Phong Chú."Ngạo Tuyết, con chắc chắn chứ?"Thân thể Giang Hồng Nhạc khẽ run lên."Phụ thân, có tin hay không, con nghĩ ba vị đường chủ đại nhân tất nhiên có thể nhìn ra", Giang Ngạo Tuyết chậm rãi nói.Nhưng giọng nói lại mang vẻ lạnh lùng.Cái chết của Giang Bình Vân vẫn là bí ẩn, cũng là nỗi đau thầm kín của nhà họ Giang.Đó là một vị thiên kiêu chi tử đang từ từ dâng lên, lại bỗng chết oan chết uổng, hung thủ cũng không tra được.Lúc này, ánh mắt Giang Hồng Nhạc nhìn về phía chủ đài.Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến sôi nổi đứng dậy.Cái gì nên đến thì sẽ đến.Diệp Bắc Phong nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn thẳng vào Võ Côn."Giang Bình Vân lúc ấy chính là thiên kiêu của nhà họ Giang, đi ra ngoài lịch luyện, chết ở bên trong thánh vực Đại Võ, Võ Môn điều tra ra chết dưới tay Dạ Phong Chú"."Mà Dạ Phong Chú, chính là tuyệt học do Dạ Ma tộc thi triển"."Trừ phi trong cơ thể ẩn chứa huyết khí của Dạ Ma, nếu không sẽ không thể thi triển được"."Vừa rồi, Võ Bình Tiêu đã thi triển ra huyết khí của Dạ Ma, thi triển ra Dạ Phong Chú, Võ Côn, ngươi giải thích thế nào?"Một lời tiếp một lời, tất cả mọi người ở đây đều run sợ.Thật sự là!Người nhà họ Võ sao lại có quan hệ với Dạ Ma?Giờ phút này, vẻ mặt Võ Côn lạnh lùng, nhìn thân thể con trai mình trong lòng dần lạnh ngắt nhưng lại chẳng có biện pháp gì."Ha ha ha ha..."Đúng lúc này, Võ Côn đột nhiên cười lớn tiếng."Các ngươi!""Tất cả mọi người các ngươi!""Hôm nay, đều đáng chết!"Võ Côn đã tức sùi bọt mép, gầm thét: "Tất cả các ngươi đều phải chết, đều đi chết đi!"