"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô…

Chương 374: Tử linh hồn và con rối

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hỏa Nha ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lý, nó cố lấy can đảm lần mò về phíatrước.Lúc đi ngang qua hàng dấu chân kia, nó dùng sức nhảy dựng, nhảy qua dấuchân đó.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt nó:“Ngươi phát hiện nơi mai táng tử linh hồn.”“Giá trị kinh nghiệm +2%.”Hỏa Nha dần tăng nhanh tốc độĐột nhiên.Nó lại dừng!Chỉ thấy nó thả chậm bước chân, ngửi nhẹ một vòng chung quanh, mặt mang vẻbàng hoàng mà nhìn mấy tảng đá phía trước.“Làm sao vậy?” Liễu Bình cảnh giác hỏi.Hỏa Nha không trả lời.Nó do dự một lúc lâu, sau đó chọn lấy một tảng đá rồi chậm rãi nâng chân saulên.Đi kèm với một tràng âm thanh “Xè xè xè”, Hỏa Nha phát ra tiếng kêu to vuisướng.Thì ra là đi tiểu!Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Sau một trận run run, Hỏa Nha lại phấn chấn tinh thần rồi bắt đầu chạy như bayvề phía trước.Trước khi đi, nó quay đầu lại nhìn nhìn kiệt tác của mình.“Ấu ấu!”Hỏa Nha phát ra một tràng tiếng tru chói tai.“Lại làm sao nữa?” Liễu Bình bất đắc dĩ hỏi.Hỏa Nha nhe răng để lộ ra cái răng giả kia, giúp răng giả nhìn thấy được tìnhcảnh phía trước.Chỉ thấy trên mặt đất đầy đá lỏm chỏm phía trước xuất hiện vô số những dấuchân rậm rạp.Những dấu chân này bò lên từ cái hố sâu, chúng trùng trùng điệp điệp đan xenvào nhau, kéo dài hướng tới điểm cuối con đường nhỏ sương mù lượn lờ kia.Liễu Bình giật mình.ế ế ốNếu nói có một hai ma quỷ giả chết trốn chạy thì còn hợp lý.Nhưng dấu chân trên mặt đất có ma quỷ, cũng có nhân loại, chúng chằng chịt cứnhư tất cả những người chết đi đều đã sống lại.Bọn chúng bò lên trên hố sâu, toàn bộ đi về hướng Đế quốc Ma Quỷ đằng xa.Liễu Bình thở sâu.Tại sao lại như vậy?Ma quỷ vừa mới đi lại xuất hiện chuyện quỷ dị như thế.Chẳng lẽ chúng vừa rời khỏi thì toàn bộ quốc gia đã bị Trầm Miên Giả khôngbiết nào đó chiếm cứ?“Chúng ta mặc kệ những việc này, chỉ cần vòng qua cái hố là được rồi.” LiễuBình an ủi.Hỏa Nha phát ra một tiếng kêu nhỏ, sau đó lại bắt đầu chạy vội.Lần này, tốc độ của nó tăng lên rõ ràng, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực, muốnmau chóng rời khỏi nơi này.Sàn sạt... Sàn sạt...Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang phát ra trong lúcHỏa Nha chạy vội.Nó đi dọc theo bên cạnh cái hố mà chạy thẳng một mạch về phía trướcNhưng mà, những dấu chân trên mặt đất càng ngày càng dày đặc, có vài vị trídấu chân còn để lại vết máu màu đen.Tất cả dấu chân đều kéo dài về một phương hướng.Mà phương hướng kia chính là hướng mà Hỏa Nha muốn xuyên qua.Không có cách nào khác, Hỏa Nha chỉ có thể căng da đầu chạy nhanh một mạchvề phía trước.Hố sâu bị ném lại ở sau người, mà sương mù phía trước tản ra hai bên, để lộ ramột con sông vẩn đục.Đây là một con sông lớn, gần như không nhìn thấy được điểm cuối, phóng mắtnhìn ra xa, chỉ có thể trông thấy một mảnh đất mơ hồ màu đen cực kỳ xa xôi ởbờ bên kia.Số lượng ma quỷ và nhân loại nhiều không đếm được đang đứng ở bờ sông,chúng đứng đó không nhúc nhích.Chỉ thấy trên người đám ma quỷ và nhân loại đó đều mặc chiến giáp đã ráchnát, tay cầm binh khí đã tổn hại, trên người trên mặt đều là những vết thương đãcũ.Tử linh hồn!Đây đều là những linh hồn đã chết trong chiến tranh!ằ ế ồBởi vì đủ loại nguyên nhân, tuy rằng chúng hao hết sức mạnh linh hồn, nhưngthân thể vẫn chưa tiêu tán, mà bị chôn trong cái hố khổng lồ kia.Mà hiện tại, tất cả chúng đều thức tỉnh và cùng đứng trước con sông vẩn đụcnày.Bọn chúng im hơi lặng tiếng mà đứng đó, cứ như đang chờ đợi cái gì.Cảnh tượng này mang đến cảm giác quỷ dị nói không nên lời.Lúc Hỏa Nha xuất hiện, đám ma quỷ và nhân loại đó đồng thời quay đầu rồinhìn thoáng qua nó.Khi phát hiện chỉ là một con chó, đám ma quỷ và nhân loại lại chậm rãi chuyểnánh mắt đi.Hỏa Nha đã sớm bị dọa dừng bước không dám đi nữa, thậm chí cầm lòng khôngđậu mà kẹp chặt cái đuôi.Nhưng kế tiếp, không có bất cứ ma quỷ hoặc nhân loại nào liếc nhìn nó nữa.Có lẽ là bởi vì cấp bậc quá thấp?Hỏa Nha thật cẩn thận tới gần những tử linh hồn đó.Vẫn không ai đoái hoài đến nó.Nó không biết làm sao, đành phải nhếch môi để lộ ra cái răng giả kia.Nhân cơ hội này, Liễu Bình nhìn thoáng qua những ma quỷ và nhân loại đó.Chỉ một thoáng, trên đỉnh đầu đám ma quỷ và nhân loại đều hiện ra một hàngchữ nhỏ tương tự:“Con rối???”Con rối?Liễu Bình thở dài trong lòng.Không cần bàn cãi gì nữa, có thể khiến tất cả tử linh hồn sống lại để làm conrối, nhất định là một Trầm Miên Giả.Ma quỷ mới đi chưa được bao lâu thì đã thật sự xuất hiện một Trầm Miên Giả.“Chúng ta tránh qua một bên, từ từ quan sát đi.” Liễu Bình nói.Vừa dứt lời, Hỏa Nha cực kỳ nhanh nhẹn trốn sau một tảng đá lớn.Thời gian chậm rãi trôi qua.Cũng không biết trải qua bao lâu, trong nước sông truyền đến một tiếng gầm gừ.Chỉ thấy từng con cá lớn dài mấy chục mét trồi lên mặt nước, mở to hốc mắttrống trơn nhìn về hướng đám ma quỷ và nhân loại trên bờ.Những ma quỷ và nhân loại đó sôi nổi nhảy lên lưng từng con cá lớn.Thân thể con cá lớn vừa động thì đã bơi sâu xuống dòng nước.Liễu Bình lẳng lặng quan sát cảnh tượng này, bỗng nói: “Hỏa Nha, đi, nghĩ cáchleo lên lưng một con cá đi.”“Gâu?” Hỏa Nha phát ra âm thanh nghi ngờ.“Dù sao chúng nó cũng làm lơ sự tồn tại của ngươi, trong sông có cái gì đó, chỉdựa vào ngươi thì không thể bơi qua được, cho dù là ta cũng không dám tùy tiệnxuống nước, còn không bằng nhân cơ hội này đánh cược một phen, xem có thểtrà trộn vào hay không?” Liễu Bình nói.Hỏa Nha cắn chặt răng, thò đầu ra từ sau lưng cục đá, sau đó nhanh chóng chạytới bờ sông.Giống như vừa rồi, đám ma quỷ và nhân loại kia đều làm lơ nó.Nó đi theo một đám nhân loại nhảy lên lưng cá, thật cẩn thận trốn dưới chânmột đại hán cường tráng.Đợi mấy giây sau.Con cá bắt đầu bơi lội.Nó chở một đám ma quỷ và nhân loại bơi tới bờ bên kia.Lúc này, tên đại hán cường tráng kia bỗng cúi đầu, liếc nhìn Hỏa Nha một cái.Hắn ta chậm rãi ngồi xổm xuống, xé xuống một mảnh vẩy cá từ trên lưng cá,cắt vỡ ngón tay nhanh chóng viết một câu:“Chó con đừng sợ, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hỏa Nha ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lý, nó cố lấy can đảm lần mò về phíatrước.Lúc đi ngang qua hàng dấu chân kia, nó dùng sức nhảy dựng, nhảy qua dấuchân đó.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt nó:“Ngươi phát hiện nơi mai táng tử linh hồn.”“Giá trị kinh nghiệm +2%.”Hỏa Nha dần tăng nhanh tốc độĐột nhiên.Nó lại dừng!Chỉ thấy nó thả chậm bước chân, ngửi nhẹ một vòng chung quanh, mặt mang vẻbàng hoàng mà nhìn mấy tảng đá phía trước.“Làm sao vậy?” Liễu Bình cảnh giác hỏi.Hỏa Nha không trả lời.Nó do dự một lúc lâu, sau đó chọn lấy một tảng đá rồi chậm rãi nâng chân saulên.Đi kèm với một tràng âm thanh “Xè xè xè”, Hỏa Nha phát ra tiếng kêu to vuisướng.Thì ra là đi tiểu!Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Sau một trận run run, Hỏa Nha lại phấn chấn tinh thần rồi bắt đầu chạy như bayvề phía trước.Trước khi đi, nó quay đầu lại nhìn nhìn kiệt tác của mình.“Ấu ấu!”Hỏa Nha phát ra một tràng tiếng tru chói tai.“Lại làm sao nữa?” Liễu Bình bất đắc dĩ hỏi.Hỏa Nha nhe răng để lộ ra cái răng giả kia, giúp răng giả nhìn thấy được tìnhcảnh phía trước.Chỉ thấy trên mặt đất đầy đá lỏm chỏm phía trước xuất hiện vô số những dấuchân rậm rạp.Những dấu chân này bò lên từ cái hố sâu, chúng trùng trùng điệp điệp đan xenvào nhau, kéo dài hướng tới điểm cuối con đường nhỏ sương mù lượn lờ kia.Liễu Bình giật mình.ế ế ốNếu nói có một hai ma quỷ giả chết trốn chạy thì còn hợp lý.Nhưng dấu chân trên mặt đất có ma quỷ, cũng có nhân loại, chúng chằng chịt cứnhư tất cả những người chết đi đều đã sống lại.Bọn chúng bò lên trên hố sâu, toàn bộ đi về hướng Đế quốc Ma Quỷ đằng xa.Liễu Bình thở sâu.Tại sao lại như vậy?Ma quỷ vừa mới đi lại xuất hiện chuyện quỷ dị như thế.Chẳng lẽ chúng vừa rời khỏi thì toàn bộ quốc gia đã bị Trầm Miên Giả khôngbiết nào đó chiếm cứ?“Chúng ta mặc kệ những việc này, chỉ cần vòng qua cái hố là được rồi.” LiễuBình an ủi.Hỏa Nha phát ra một tiếng kêu nhỏ, sau đó lại bắt đầu chạy vội.Lần này, tốc độ của nó tăng lên rõ ràng, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực, muốnmau chóng rời khỏi nơi này.Sàn sạt... Sàn sạt...Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang phát ra trong lúcHỏa Nha chạy vội.Nó đi dọc theo bên cạnh cái hố mà chạy thẳng một mạch về phía trướcNhưng mà, những dấu chân trên mặt đất càng ngày càng dày đặc, có vài vị trídấu chân còn để lại vết máu màu đen.Tất cả dấu chân đều kéo dài về một phương hướng.Mà phương hướng kia chính là hướng mà Hỏa Nha muốn xuyên qua.Không có cách nào khác, Hỏa Nha chỉ có thể căng da đầu chạy nhanh một mạchvề phía trước.Hố sâu bị ném lại ở sau người, mà sương mù phía trước tản ra hai bên, để lộ ramột con sông vẩn đục.Đây là một con sông lớn, gần như không nhìn thấy được điểm cuối, phóng mắtnhìn ra xa, chỉ có thể trông thấy một mảnh đất mơ hồ màu đen cực kỳ xa xôi ởbờ bên kia.Số lượng ma quỷ và nhân loại nhiều không đếm được đang đứng ở bờ sông,chúng đứng đó không nhúc nhích.Chỉ thấy trên người đám ma quỷ và nhân loại đó đều mặc chiến giáp đã ráchnát, tay cầm binh khí đã tổn hại, trên người trên mặt đều là những vết thương đãcũ.Tử linh hồn!Đây đều là những linh hồn đã chết trong chiến tranh!ằ ế ồBởi vì đủ loại nguyên nhân, tuy rằng chúng hao hết sức mạnh linh hồn, nhưngthân thể vẫn chưa tiêu tán, mà bị chôn trong cái hố khổng lồ kia.Mà hiện tại, tất cả chúng đều thức tỉnh và cùng đứng trước con sông vẩn đụcnày.Bọn chúng im hơi lặng tiếng mà đứng đó, cứ như đang chờ đợi cái gì.Cảnh tượng này mang đến cảm giác quỷ dị nói không nên lời.Lúc Hỏa Nha xuất hiện, đám ma quỷ và nhân loại đó đồng thời quay đầu rồinhìn thoáng qua nó.Khi phát hiện chỉ là một con chó, đám ma quỷ và nhân loại lại chậm rãi chuyểnánh mắt đi.Hỏa Nha đã sớm bị dọa dừng bước không dám đi nữa, thậm chí cầm lòng khôngđậu mà kẹp chặt cái đuôi.Nhưng kế tiếp, không có bất cứ ma quỷ hoặc nhân loại nào liếc nhìn nó nữa.Có lẽ là bởi vì cấp bậc quá thấp?Hỏa Nha thật cẩn thận tới gần những tử linh hồn đó.Vẫn không ai đoái hoài đến nó.Nó không biết làm sao, đành phải nhếch môi để lộ ra cái răng giả kia.Nhân cơ hội này, Liễu Bình nhìn thoáng qua những ma quỷ và nhân loại đó.Chỉ một thoáng, trên đỉnh đầu đám ma quỷ và nhân loại đều hiện ra một hàngchữ nhỏ tương tự:“Con rối???”Con rối?Liễu Bình thở dài trong lòng.Không cần bàn cãi gì nữa, có thể khiến tất cả tử linh hồn sống lại để làm conrối, nhất định là một Trầm Miên Giả.Ma quỷ mới đi chưa được bao lâu thì đã thật sự xuất hiện một Trầm Miên Giả.“Chúng ta tránh qua một bên, từ từ quan sát đi.” Liễu Bình nói.Vừa dứt lời, Hỏa Nha cực kỳ nhanh nhẹn trốn sau một tảng đá lớn.Thời gian chậm rãi trôi qua.Cũng không biết trải qua bao lâu, trong nước sông truyền đến một tiếng gầm gừ.Chỉ thấy từng con cá lớn dài mấy chục mét trồi lên mặt nước, mở to hốc mắttrống trơn nhìn về hướng đám ma quỷ và nhân loại trên bờ.Những ma quỷ và nhân loại đó sôi nổi nhảy lên lưng từng con cá lớn.Thân thể con cá lớn vừa động thì đã bơi sâu xuống dòng nước.Liễu Bình lẳng lặng quan sát cảnh tượng này, bỗng nói: “Hỏa Nha, đi, nghĩ cáchleo lên lưng một con cá đi.”“Gâu?” Hỏa Nha phát ra âm thanh nghi ngờ.“Dù sao chúng nó cũng làm lơ sự tồn tại của ngươi, trong sông có cái gì đó, chỉdựa vào ngươi thì không thể bơi qua được, cho dù là ta cũng không dám tùy tiệnxuống nước, còn không bằng nhân cơ hội này đánh cược một phen, xem có thểtrà trộn vào hay không?” Liễu Bình nói.Hỏa Nha cắn chặt răng, thò đầu ra từ sau lưng cục đá, sau đó nhanh chóng chạytới bờ sông.Giống như vừa rồi, đám ma quỷ và nhân loại kia đều làm lơ nó.Nó đi theo một đám nhân loại nhảy lên lưng cá, thật cẩn thận trốn dưới chânmột đại hán cường tráng.Đợi mấy giây sau.Con cá bắt đầu bơi lội.Nó chở một đám ma quỷ và nhân loại bơi tới bờ bên kia.Lúc này, tên đại hán cường tráng kia bỗng cúi đầu, liếc nhìn Hỏa Nha một cái.Hắn ta chậm rãi ngồi xổm xuống, xé xuống một mảnh vẩy cá từ trên lưng cá,cắt vỡ ngón tay nhanh chóng viết một câu:“Chó con đừng sợ, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi.

Nghệ Thuật Gia Luyện NgụcTác giả: Yên Hỏa Thành ThànhTruyện Converter, Truyện Mạt Thế, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh"Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô… Hỏa Nha ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lý, nó cố lấy can đảm lần mò về phíatrước.Lúc đi ngang qua hàng dấu chân kia, nó dùng sức nhảy dựng, nhảy qua dấuchân đó.Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt nó:“Ngươi phát hiện nơi mai táng tử linh hồn.”“Giá trị kinh nghiệm +2%.”Hỏa Nha dần tăng nhanh tốc độĐột nhiên.Nó lại dừng!Chỉ thấy nó thả chậm bước chân, ngửi nhẹ một vòng chung quanh, mặt mang vẻbàng hoàng mà nhìn mấy tảng đá phía trước.“Làm sao vậy?” Liễu Bình cảnh giác hỏi.Hỏa Nha không trả lời.Nó do dự một lúc lâu, sau đó chọn lấy một tảng đá rồi chậm rãi nâng chân saulên.Đi kèm với một tràng âm thanh “Xè xè xè”, Hỏa Nha phát ra tiếng kêu to vuisướng.Thì ra là đi tiểu!Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.Sau một trận run run, Hỏa Nha lại phấn chấn tinh thần rồi bắt đầu chạy như bayvề phía trước.Trước khi đi, nó quay đầu lại nhìn nhìn kiệt tác của mình.“Ấu ấu!”Hỏa Nha phát ra một tràng tiếng tru chói tai.“Lại làm sao nữa?” Liễu Bình bất đắc dĩ hỏi.Hỏa Nha nhe răng để lộ ra cái răng giả kia, giúp răng giả nhìn thấy được tìnhcảnh phía trước.Chỉ thấy trên mặt đất đầy đá lỏm chỏm phía trước xuất hiện vô số những dấuchân rậm rạp.Những dấu chân này bò lên từ cái hố sâu, chúng trùng trùng điệp điệp đan xenvào nhau, kéo dài hướng tới điểm cuối con đường nhỏ sương mù lượn lờ kia.Liễu Bình giật mình.ế ế ốNếu nói có một hai ma quỷ giả chết trốn chạy thì còn hợp lý.Nhưng dấu chân trên mặt đất có ma quỷ, cũng có nhân loại, chúng chằng chịt cứnhư tất cả những người chết đi đều đã sống lại.Bọn chúng bò lên trên hố sâu, toàn bộ đi về hướng Đế quốc Ma Quỷ đằng xa.Liễu Bình thở sâu.Tại sao lại như vậy?Ma quỷ vừa mới đi lại xuất hiện chuyện quỷ dị như thế.Chẳng lẽ chúng vừa rời khỏi thì toàn bộ quốc gia đã bị Trầm Miên Giả khôngbiết nào đó chiếm cứ?“Chúng ta mặc kệ những việc này, chỉ cần vòng qua cái hố là được rồi.” LiễuBình an ủi.Hỏa Nha phát ra một tiếng kêu nhỏ, sau đó lại bắt đầu chạy vội.Lần này, tốc độ của nó tăng lên rõ ràng, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực, muốnmau chóng rời khỏi nơi này.Sàn sạt... Sàn sạt...Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang phát ra trong lúcHỏa Nha chạy vội.Nó đi dọc theo bên cạnh cái hố mà chạy thẳng một mạch về phía trướcNhưng mà, những dấu chân trên mặt đất càng ngày càng dày đặc, có vài vị trídấu chân còn để lại vết máu màu đen.Tất cả dấu chân đều kéo dài về một phương hướng.Mà phương hướng kia chính là hướng mà Hỏa Nha muốn xuyên qua.Không có cách nào khác, Hỏa Nha chỉ có thể căng da đầu chạy nhanh một mạchvề phía trước.Hố sâu bị ném lại ở sau người, mà sương mù phía trước tản ra hai bên, để lộ ramột con sông vẩn đục.Đây là một con sông lớn, gần như không nhìn thấy được điểm cuối, phóng mắtnhìn ra xa, chỉ có thể trông thấy một mảnh đất mơ hồ màu đen cực kỳ xa xôi ởbờ bên kia.Số lượng ma quỷ và nhân loại nhiều không đếm được đang đứng ở bờ sông,chúng đứng đó không nhúc nhích.Chỉ thấy trên người đám ma quỷ và nhân loại đó đều mặc chiến giáp đã ráchnát, tay cầm binh khí đã tổn hại, trên người trên mặt đều là những vết thương đãcũ.Tử linh hồn!Đây đều là những linh hồn đã chết trong chiến tranh!ằ ế ồBởi vì đủ loại nguyên nhân, tuy rằng chúng hao hết sức mạnh linh hồn, nhưngthân thể vẫn chưa tiêu tán, mà bị chôn trong cái hố khổng lồ kia.Mà hiện tại, tất cả chúng đều thức tỉnh và cùng đứng trước con sông vẩn đụcnày.Bọn chúng im hơi lặng tiếng mà đứng đó, cứ như đang chờ đợi cái gì.Cảnh tượng này mang đến cảm giác quỷ dị nói không nên lời.Lúc Hỏa Nha xuất hiện, đám ma quỷ và nhân loại đó đồng thời quay đầu rồinhìn thoáng qua nó.Khi phát hiện chỉ là một con chó, đám ma quỷ và nhân loại lại chậm rãi chuyểnánh mắt đi.Hỏa Nha đã sớm bị dọa dừng bước không dám đi nữa, thậm chí cầm lòng khôngđậu mà kẹp chặt cái đuôi.Nhưng kế tiếp, không có bất cứ ma quỷ hoặc nhân loại nào liếc nhìn nó nữa.Có lẽ là bởi vì cấp bậc quá thấp?Hỏa Nha thật cẩn thận tới gần những tử linh hồn đó.Vẫn không ai đoái hoài đến nó.Nó không biết làm sao, đành phải nhếch môi để lộ ra cái răng giả kia.Nhân cơ hội này, Liễu Bình nhìn thoáng qua những ma quỷ và nhân loại đó.Chỉ một thoáng, trên đỉnh đầu đám ma quỷ và nhân loại đều hiện ra một hàngchữ nhỏ tương tự:“Con rối???”Con rối?Liễu Bình thở dài trong lòng.Không cần bàn cãi gì nữa, có thể khiến tất cả tử linh hồn sống lại để làm conrối, nhất định là một Trầm Miên Giả.Ma quỷ mới đi chưa được bao lâu thì đã thật sự xuất hiện một Trầm Miên Giả.“Chúng ta tránh qua một bên, từ từ quan sát đi.” Liễu Bình nói.Vừa dứt lời, Hỏa Nha cực kỳ nhanh nhẹn trốn sau một tảng đá lớn.Thời gian chậm rãi trôi qua.Cũng không biết trải qua bao lâu, trong nước sông truyền đến một tiếng gầm gừ.Chỉ thấy từng con cá lớn dài mấy chục mét trồi lên mặt nước, mở to hốc mắttrống trơn nhìn về hướng đám ma quỷ và nhân loại trên bờ.Những ma quỷ và nhân loại đó sôi nổi nhảy lên lưng từng con cá lớn.Thân thể con cá lớn vừa động thì đã bơi sâu xuống dòng nước.Liễu Bình lẳng lặng quan sát cảnh tượng này, bỗng nói: “Hỏa Nha, đi, nghĩ cáchleo lên lưng một con cá đi.”“Gâu?” Hỏa Nha phát ra âm thanh nghi ngờ.“Dù sao chúng nó cũng làm lơ sự tồn tại của ngươi, trong sông có cái gì đó, chỉdựa vào ngươi thì không thể bơi qua được, cho dù là ta cũng không dám tùy tiệnxuống nước, còn không bằng nhân cơ hội này đánh cược một phen, xem có thểtrà trộn vào hay không?” Liễu Bình nói.Hỏa Nha cắn chặt răng, thò đầu ra từ sau lưng cục đá, sau đó nhanh chóng chạytới bờ sông.Giống như vừa rồi, đám ma quỷ và nhân loại kia đều làm lơ nó.Nó đi theo một đám nhân loại nhảy lên lưng cá, thật cẩn thận trốn dưới chânmột đại hán cường tráng.Đợi mấy giây sau.Con cá bắt đầu bơi lội.Nó chở một đám ma quỷ và nhân loại bơi tới bờ bên kia.Lúc này, tên đại hán cường tráng kia bỗng cúi đầu, liếc nhìn Hỏa Nha một cái.Hắn ta chậm rãi ngồi xổm xuống, xé xuống một mảnh vẩy cá từ trên lưng cá,cắt vỡ ngón tay nhanh chóng viết một câu:“Chó con đừng sợ, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi.

Chương 374: Tử linh hồn và con rối