Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu…
Chương 31
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Gia Di thuyết phục dì Chu đến bệnh viện thành phố tái khám.Trước khi đi tôi đưa cậu ấy đi gặp Lương Bình.Vẫn là quán bi-a đó.Mưa lớn nhiều ngày đã tạnh, ánh mắt trời chói chang đã ngoi lên khỏi chân trời.Chiếc quạt lớn màu đen thổi tung quần áo của Lương Bình.Anh ta vừa ôm một cô gái ăn mặc cá tính vừa hôn chụt lên má cô ta một cái.Rất mất kiên nhẫn nói:“Chu Gia Di, đừng bám tôi nữa.”“Chúng ta chia tay đi, tôi chán rồi.”Nước mắt Gia Di tuôn như mưa, hét lên với anh ta:“Rõ ràng mấy hôm trước anh còn nói dẫn em đi sao lại thay lòng nhanh thế?”Cậu ấy đ.ấ.m vào n.g.ự.c Lương Bình.Giọng Lương Bình lạnh lùng:“Nếu biết cô là người đanh đá thế này thì lúc đó đã không quen cô.”Khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Gia Di vụt tắt.Tôi kéo cô ấy ra ngoài.Khi bước ra khỏi cửa hàng tối tăm, tôi nhìn lại.Nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu kiêu ngạo, khóe mắt hiện một lớp nước mắt long lanh.Tôi im lặng mở miệng:“Cảm ơn!”Cảm ơn anh đã giải quyết nhanh chóng.Dì Chu đúng là bị ung thư dạ dày.May mắn thay, bệnh được phát hiện sớm và sau khi phẫu thuật cắt bỏ một phần mô nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.Sau khi dì ấy xuất viện cũng là lúc bắt đầu đi học lại.
Gia Di thuyết phục dì Chu đến bệnh viện thành phố tái khám.
Trước khi đi tôi đưa cậu ấy đi gặp Lương Bình.
Vẫn là quán bi-a đó.
Mưa lớn nhiều ngày đã tạnh, ánh mắt trời chói chang đã ngoi lên khỏi chân trời.
Chiếc quạt lớn màu đen thổi tung quần áo của Lương Bình.
Anh ta vừa ôm một cô gái ăn mặc cá tính vừa hôn chụt lên má cô ta một cái.
Rất mất kiên nhẫn nói:
“Chu Gia Di, đừng bám tôi nữa.”
“Chúng ta chia tay đi, tôi chán rồi.”
Nước mắt Gia Di tuôn như mưa, hét lên với anh ta:
“Rõ ràng mấy hôm trước anh còn nói dẫn em đi sao lại thay lòng nhanh thế?”
Cậu ấy đ.ấ.m vào n.g.ự.c Lương Bình.
Giọng Lương Bình lạnh lùng:
“Nếu biết cô là người đanh đá thế này thì lúc đó đã không quen cô.”
Khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Gia Di vụt tắt.
Tôi kéo cô ấy ra ngoài.
Khi bước ra khỏi cửa hàng tối tăm, tôi nhìn lại.
Nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu kiêu ngạo, khóe mắt hiện một lớp nước mắt long lanh.
Tôi im lặng mở miệng:
“Cảm ơn!”
Cảm ơn anh đã giải quyết nhanh chóng.
Dì Chu đúng là bị ung thư dạ dày.
May mắn thay, bệnh được phát hiện sớm và sau khi phẫu thuật cắt bỏ một phần mô nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi dì ấy xuất viện cũng là lúc bắt đầu đi học lại.
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa SángTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện SủngThời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không? Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội. Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì. Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung. Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm. Tôi đỗ một cách suýt soát. M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…” Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ. Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ. Tôi ấy mà… Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn. Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi. Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường. Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ. Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu… Gia Di thuyết phục dì Chu đến bệnh viện thành phố tái khám.Trước khi đi tôi đưa cậu ấy đi gặp Lương Bình.Vẫn là quán bi-a đó.Mưa lớn nhiều ngày đã tạnh, ánh mắt trời chói chang đã ngoi lên khỏi chân trời.Chiếc quạt lớn màu đen thổi tung quần áo của Lương Bình.Anh ta vừa ôm một cô gái ăn mặc cá tính vừa hôn chụt lên má cô ta một cái.Rất mất kiên nhẫn nói:“Chu Gia Di, đừng bám tôi nữa.”“Chúng ta chia tay đi, tôi chán rồi.”Nước mắt Gia Di tuôn như mưa, hét lên với anh ta:“Rõ ràng mấy hôm trước anh còn nói dẫn em đi sao lại thay lòng nhanh thế?”Cậu ấy đ.ấ.m vào n.g.ự.c Lương Bình.Giọng Lương Bình lạnh lùng:“Nếu biết cô là người đanh đá thế này thì lúc đó đã không quen cô.”Khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Gia Di vụt tắt.Tôi kéo cô ấy ra ngoài.Khi bước ra khỏi cửa hàng tối tăm, tôi nhìn lại.Nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu kiêu ngạo, khóe mắt hiện một lớp nước mắt long lanh.Tôi im lặng mở miệng:“Cảm ơn!”Cảm ơn anh đã giải quyết nhanh chóng.Dì Chu đúng là bị ung thư dạ dày.May mắn thay, bệnh được phát hiện sớm và sau khi phẫu thuật cắt bỏ một phần mô nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.Sau khi dì ấy xuất viện cũng là lúc bắt đầu đi học lại.