Tạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy…
Chương 6
Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn HươngTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy… (Sáu)Hôm nay Tạ Tây Hoa ở nhà xem thế giới động vật, bên cạnh hắn, Trần Diệp đang ngồi trên sô pha cúi đầu bấm điện thoại. Tạ Tây Hoa bèn hỏi: "Cậu cắm cúi nhắn tin cho ai thế?"Trần Diệp không trả lời.Tạ Tây Hoa nở nụ cười ác ôn: "Hiện tại đang là giờ hành chính, trong giờ làm việc không được sử dụng điện thoại, mang điện thoại qua đây!"Trần Diệp giả điếc, chẳng buồn ngẩng đầu.Tạ Tây Hoa khó lắm mới tóm được cái đuôi nhỏ, sao lại dễ dàng buông tha được: "Cậu không phải là người làm việc rất nguyên tắc sao? Cúc cung tận tụy với ông nội tôi lắm mà? Sao giờ lại làm việc riêng rồi hử?" Vừa nói, hắn vừa nhếch môi: "Ở chỗ ông nội đã là ba giờ đêm rồi. Bây giờ sự chú ý của cậu lẽ ra nên dồn hết vào tôi kia mà. Nói tôi nghe, đang làm cái gì?"Trần Diệp nghĩ mình chỉ là đang nhắn tin cho bạn thôi, cớ sao người này lại vô lý như vậy. Y đành đứng dậy, đi đến bàn rót nước. Tạ Tây Hoa lập tức nối gót theo y: "Cậu vô kỉ luật như thế, làm sao có thể xứng đáng với kỳ vọng ông nội tôi dành cho cậu?"...Cứ nhặng xị chẳng ngớt.Trần Diệp vẫn không thèm để ý đến hắn, Tạ Tây Hoa cong môi, vươn tay vuốt vuốt tóc y: "Sao lại giả điếc rồi? Hả? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi không có trò tiêu khiển gì làm, có thể cùng cậu mè nheo cả đêm. Nói đi, cùng ai nhắn tin? Có nên bắt cậu viết kiểm điểm không?"Trần Diệp đang muốn xoay người trở về phòng, nhưng Tạ Tây Hoa lại cứ bám riết y không tha, "Không viết kiểm điểm cũng được, dù sao cậu cũng chả phải người có nguyên tắc gì, thôi thì dùng thứ khác để bù đắp đi. Chúng ta có qua có lại, cho tôi thân mật một phen, việc cậu chơi di động trong giờ làm tôi sẽ bao che giúp cậu, đỡ cho ông tôi phải đau buồn thất vọng."Trần Diệp quay người nhìn anh: "Giám đốc thật sự nhịn đã lâu ngày, đến mức bụng đói ăn quàng?"Tạ Tây Hoa nhìn gương mặt người đối diện, nghĩ thầm nếu trút đi lớp quần áo quê mùa kia thì tên nhóc này hẳn là cũng không khó coi lắm. Hắn bèn ngẩng đầu, nhếch mép đáp: "Chỉ sợ cậu bò được lên giường tôi rồi, quấn lấy tôi không chịu buông thì lại phiền."
(Sáu)
Hôm nay Tạ Tây Hoa ở nhà xem thế giới động vật, bên cạnh hắn, Trần Diệp đang ngồi trên sô pha cúi đầu bấm điện thoại. Tạ Tây Hoa bèn hỏi: "Cậu cắm cúi nhắn tin cho ai thế?"
Trần Diệp không trả lời.Tạ Tây Hoa nở nụ cười ác ôn: "Hiện tại đang là giờ hành chính, trong giờ làm việc không được sử dụng điện thoại, mang điện thoại qua đây!"
Trần Diệp giả điếc, chẳng buồn ngẩng đầu.
Tạ Tây Hoa khó lắm mới tóm được cái đuôi nhỏ, sao lại dễ dàng buông tha được: "Cậu không phải là người làm việc rất nguyên tắc sao? Cúc cung tận tụy với ông nội tôi lắm mà? Sao giờ lại làm việc riêng rồi hử?" Vừa nói, hắn vừa nhếch môi: "Ở chỗ ông nội đã là ba giờ đêm rồi. Bây giờ sự chú ý của cậu lẽ ra nên dồn hết vào tôi kia mà. Nói tôi nghe, đang làm cái gì?"
Trần Diệp nghĩ mình chỉ là đang nhắn tin cho bạn thôi, cớ sao người này lại vô lý như vậy. Y đành đứng dậy, đi đến bàn rót nước. Tạ Tây Hoa lập tức nối gót theo y: "Cậu vô kỉ luật như thế, làm sao có thể xứng đáng với kỳ vọng ông nội tôi dành cho cậu?"
...Cứ nhặng xị chẳng ngớt.Trần Diệp vẫn không thèm để ý đến hắn, Tạ Tây Hoa cong môi, vươn tay vuốt vuốt tóc y: "Sao lại giả điếc rồi? Hả? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi không có trò tiêu khiển gì làm, có thể cùng cậu mè nheo cả đêm. Nói đi, cùng ai nhắn tin? Có nên bắt cậu viết kiểm điểm không?"
Trần Diệp đang muốn xoay người trở về phòng, nhưng Tạ Tây Hoa lại cứ bám riết y không tha, "Không viết kiểm điểm cũng được, dù sao cậu cũng chả phải người có nguyên tắc gì, thôi thì dùng thứ khác để bù đắp đi. Chúng ta có qua có lại, cho tôi thân mật một phen, việc cậu chơi di động trong giờ làm tôi sẽ bao che giúp cậu, đỡ cho ông tôi phải đau buồn thất vọng."
Trần Diệp quay người nhìn anh: "Giám đốc thật sự nhịn đã lâu ngày, đến mức bụng đói ăn quàng?"
Tạ Tây Hoa nhìn gương mặt người đối diện, nghĩ thầm nếu trút đi lớp quần áo quê mùa kia thì tên nhóc này hẳn là cũng không khó coi lắm. Hắn bèn ngẩng đầu, nhếch mép đáp: "Chỉ sợ cậu bò được lên giường tôi rồi, quấn lấy tôi không chịu buông thì lại phiền."
Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn HươngTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy… (Sáu)Hôm nay Tạ Tây Hoa ở nhà xem thế giới động vật, bên cạnh hắn, Trần Diệp đang ngồi trên sô pha cúi đầu bấm điện thoại. Tạ Tây Hoa bèn hỏi: "Cậu cắm cúi nhắn tin cho ai thế?"Trần Diệp không trả lời.Tạ Tây Hoa nở nụ cười ác ôn: "Hiện tại đang là giờ hành chính, trong giờ làm việc không được sử dụng điện thoại, mang điện thoại qua đây!"Trần Diệp giả điếc, chẳng buồn ngẩng đầu.Tạ Tây Hoa khó lắm mới tóm được cái đuôi nhỏ, sao lại dễ dàng buông tha được: "Cậu không phải là người làm việc rất nguyên tắc sao? Cúc cung tận tụy với ông nội tôi lắm mà? Sao giờ lại làm việc riêng rồi hử?" Vừa nói, hắn vừa nhếch môi: "Ở chỗ ông nội đã là ba giờ đêm rồi. Bây giờ sự chú ý của cậu lẽ ra nên dồn hết vào tôi kia mà. Nói tôi nghe, đang làm cái gì?"Trần Diệp nghĩ mình chỉ là đang nhắn tin cho bạn thôi, cớ sao người này lại vô lý như vậy. Y đành đứng dậy, đi đến bàn rót nước. Tạ Tây Hoa lập tức nối gót theo y: "Cậu vô kỉ luật như thế, làm sao có thể xứng đáng với kỳ vọng ông nội tôi dành cho cậu?"...Cứ nhặng xị chẳng ngớt.Trần Diệp vẫn không thèm để ý đến hắn, Tạ Tây Hoa cong môi, vươn tay vuốt vuốt tóc y: "Sao lại giả điếc rồi? Hả? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi không có trò tiêu khiển gì làm, có thể cùng cậu mè nheo cả đêm. Nói đi, cùng ai nhắn tin? Có nên bắt cậu viết kiểm điểm không?"Trần Diệp đang muốn xoay người trở về phòng, nhưng Tạ Tây Hoa lại cứ bám riết y không tha, "Không viết kiểm điểm cũng được, dù sao cậu cũng chả phải người có nguyên tắc gì, thôi thì dùng thứ khác để bù đắp đi. Chúng ta có qua có lại, cho tôi thân mật một phen, việc cậu chơi di động trong giờ làm tôi sẽ bao che giúp cậu, đỡ cho ông tôi phải đau buồn thất vọng."Trần Diệp quay người nhìn anh: "Giám đốc thật sự nhịn đã lâu ngày, đến mức bụng đói ăn quàng?"Tạ Tây Hoa nhìn gương mặt người đối diện, nghĩ thầm nếu trút đi lớp quần áo quê mùa kia thì tên nhóc này hẳn là cũng không khó coi lắm. Hắn bèn ngẩng đầu, nhếch mép đáp: "Chỉ sợ cậu bò được lên giường tôi rồi, quấn lấy tôi không chịu buông thì lại phiền."