Tạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy…

Chương 10

Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn HươngTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy… (Mười)Trong bóng tối, Tạ Tây Hoa cau mày, không hề tập trung vào nội dung phim, điều quấn quanh tâm trí hắn lúc này chính là người trợ lý đang ngủ say bên cạnh.Gần đây hai người ít cãi vã hơn trước, Tạ Tây Hoa suy nghĩ hồi lâu, quyết định đánh giá đối phương một cách công tâm nhưng cũng không quá hào phóng.Rõ ràng là khi mới đến, nhóc này tác phong lúc nào cũng cứng ngắc, ánh mắt như keo luôn dán chặt lên người hắn, chả khác gì chó chăn cừu, hễ có động tĩnh gì là lập tức tóm lấy đuôi hắn kéo tọt về chuồng. Lúc đó hắn cũng không quá bận tâm, dăm ba ngày lại tìm cớ bỏ trốn ra ngoài, thỉnh thoảng còn ức hiếp đối phương để người nọ biết khó mà lui. Khoảng thời gian ấy y cũng không thể thư giãn, mỗi một khắc đều phải ứng phó với mấy trò gây khó dễ từ hắn, lâu ngày tính cách của y cũng vì vậy mà dần dà trở nên sắc bén hơn.Không chỉ sắc bén mà còn thích trào phúng, không ngại phản kháng. Bề ngoài có vẻ yên tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều như có gai nhọn châm chích.Bộ dáng thư giãn hiện tại, có lẽ mới chính là tính cách thực sự của y.Tạ Tây Hoa xoay người, hơi ngồi dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của trợ lý mình.Thằng nhóc khó ưa này.Thời buổi này ai còn đeo đôi kính cận dày như đít chai này nữa?... Khóe miệng có chút vết gì đó, vừa rồi ăn đồ ăn dính à?Hắn đưa tay định chạm vào khóe môi người nọ, nhưng chưa kịp chạm tới, động tác của Tạ Tây Hoa đột nhiên ngưng bặt.Hắn mau chóng quay đi.Mình bị quỷ nhập hay sao? Vừa nãy còn định chạm vào cậu ta?Trên màn hình truyền đến một tiếng nổ vang rền, thân thể Trần Diệp khẽ nhúc nhích, tựa vào người hắn.Cả người Tạ Tây Hoa hoá đá.Thật quá đáng...ai cho cậu dùng tôi làm đệm thịt vậy hả?

(Mười)

Trong bóng tối, Tạ Tây Hoa cau mày, không hề tập trung vào nội dung phim, điều quấn quanh tâm trí hắn lúc này chính là người trợ lý đang ngủ say bên cạnh.

Gần đây hai người ít cãi vã hơn trước, Tạ Tây Hoa suy nghĩ hồi lâu, quyết định đánh giá đối phương một cách công tâm nhưng cũng không quá hào phóng.

Rõ ràng là khi mới đến, nhóc này tác phong lúc nào cũng cứng ngắc, ánh mắt như keo luôn dán chặt lên người hắn, chả khác gì chó chăn cừu, hễ có động tĩnh gì là lập tức tóm lấy đuôi hắn kéo tọt về chuồng. Lúc đó hắn cũng không quá bận tâm, dăm ba ngày lại tìm cớ bỏ trốn ra ngoài, thỉnh thoảng còn ức hiếp đối phương để người nọ biết khó mà lui. Khoảng thời gian ấy y cũng không thể thư giãn, mỗi một khắc đều phải ứng phó với mấy trò gây khó dễ từ hắn, lâu ngày tính cách của y cũng vì vậy mà dần dà trở nên sắc bén hơn.

Không chỉ sắc bén mà còn thích trào phúng, không ngại phản kháng. Bề ngoài có vẻ yên tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều như có gai nhọn châm chích.

Bộ dáng thư giãn hiện tại, có lẽ mới chính là tính cách thực sự của y.

Tạ Tây Hoa xoay người, hơi ngồi dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của trợ lý mình.

Thằng nhóc khó ưa này.

Thời buổi này ai còn đeo đôi kính cận dày như đít chai này nữa?

... Khóe miệng có chút vết gì đó, vừa rồi ăn đồ ăn dính à?

Hắn đưa tay định chạm vào khóe môi người nọ, nhưng chưa kịp chạm tới, động tác của Tạ Tây Hoa đột nhiên ngưng bặt.

Hắn mau chóng quay đi.

Mình bị quỷ nhập hay sao? Vừa nãy còn định chạm vào cậu ta?

Trên màn hình truyền đến một tiếng nổ vang rền, thân thể Trần Diệp khẽ nhúc nhích, tựa vào người hắn.

Cả người Tạ Tây Hoa hoá đá.

Thật quá đáng...ai cho cậu dùng tôi làm đệm thịt vậy hả?

Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn HươngTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy… (Mười)Trong bóng tối, Tạ Tây Hoa cau mày, không hề tập trung vào nội dung phim, điều quấn quanh tâm trí hắn lúc này chính là người trợ lý đang ngủ say bên cạnh.Gần đây hai người ít cãi vã hơn trước, Tạ Tây Hoa suy nghĩ hồi lâu, quyết định đánh giá đối phương một cách công tâm nhưng cũng không quá hào phóng.Rõ ràng là khi mới đến, nhóc này tác phong lúc nào cũng cứng ngắc, ánh mắt như keo luôn dán chặt lên người hắn, chả khác gì chó chăn cừu, hễ có động tĩnh gì là lập tức tóm lấy đuôi hắn kéo tọt về chuồng. Lúc đó hắn cũng không quá bận tâm, dăm ba ngày lại tìm cớ bỏ trốn ra ngoài, thỉnh thoảng còn ức hiếp đối phương để người nọ biết khó mà lui. Khoảng thời gian ấy y cũng không thể thư giãn, mỗi một khắc đều phải ứng phó với mấy trò gây khó dễ từ hắn, lâu ngày tính cách của y cũng vì vậy mà dần dà trở nên sắc bén hơn.Không chỉ sắc bén mà còn thích trào phúng, không ngại phản kháng. Bề ngoài có vẻ yên tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều như có gai nhọn châm chích.Bộ dáng thư giãn hiện tại, có lẽ mới chính là tính cách thực sự của y.Tạ Tây Hoa xoay người, hơi ngồi dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của trợ lý mình.Thằng nhóc khó ưa này.Thời buổi này ai còn đeo đôi kính cận dày như đít chai này nữa?... Khóe miệng có chút vết gì đó, vừa rồi ăn đồ ăn dính à?Hắn đưa tay định chạm vào khóe môi người nọ, nhưng chưa kịp chạm tới, động tác của Tạ Tây Hoa đột nhiên ngưng bặt.Hắn mau chóng quay đi.Mình bị quỷ nhập hay sao? Vừa nãy còn định chạm vào cậu ta?Trên màn hình truyền đến một tiếng nổ vang rền, thân thể Trần Diệp khẽ nhúc nhích, tựa vào người hắn.Cả người Tạ Tây Hoa hoá đá.Thật quá đáng...ai cho cậu dùng tôi làm đệm thịt vậy hả?

Chương 10