Tạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy…
Chương 26
Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn HươngTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy… (Hai mươi sáu)Ông nội Tạ Tây Hoa làm vậy cũng có lí do riêng: "Cháu ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, tuy vật chất đầy đủ nhưng nó giống như bèo tấm không rễ, khi không có ta ở bên cạnh, sẽ chẳng ai trông nom nó. Bạn bè nó tuy nhiều nhưng không có lấy một người đáng tin cậy, vì sợ làm mất lòng nên cũng không ai dám quản nó. Ta biết con không lo sẽ xúc phạm nó, nên việc này đành phải giao cho con vậy."Trần Diệp sợ hãi.Trên thực tế, y gặp Tạ Tây Hoa tổng cộng không quá ba lần, hai lần đầu tiên là trong căn phòng nhỏ của quán bar, ánh sáng nơi đó hiu hắt, bọn họ lại đang say rượu nên có lẽ cũng không ai để ý bộ dáng người phục vụ bình thường như y.Lần cuối cùng, mặc dù khi ấy ngồi cạnh Tạ Tây Hoa, nhưng Tạ Tây Hoa từ đầu đến cuối không hề nhìn kĩ y. Chưa kể, theo trí nhớ của y, lúc đó y cũng chẳng nhớ nổi những người khác trông như thế nào, thậm chí ấn tượng về sắc mặt Tạ Tây Hoa lúc ấy cũng rất mơ hồ. Thời điểm bọn họ làm ra hành vi càn rỡ trong hẻm, trời tối đến mức chỉ nhìn thấy mang máng bóng người, chưa kể lúc đó cả hai đều say túy lúy, mọi hành động đều dựa trên cảm tính.Bây giờ đã bốn năm trôi qua, nếu không phải ký ức về Tạ Tây Hoa từ nhỏ đã khắc sâu vào xương tủy của y, thì đối với kẻ mà y chỉ gặp thoáng qua ba lần, có lẽ y cũng đã quên sạch.Trần Diệp nói: "Con có thể trông chừng anh ấy... nhưng chắc chắn anh ấy sẽ coi con như kẻ thù. Sau này muốn gia nhập công ty có thể sẽ khó khăn."Ông nội Tạ Tây Hoa trấn an: "Tạm thời con không cần nghĩ nhiều như vậy."Trần Diệp nói thêm: "Anh ấy đã từng giúp đỡ con lúc còn nhỏ. Nếu anh ấy biết con là ai, chắc chắn sẽ dựa vào đó để thoái thác. Lúc ấy con cũng sẽ rất khó xử.""Thôi được rồi, ta tạm thời sẽ sai người chỉnh sửa danh tính của con, để nó không phát hiện ra."Trần Diệp sau đó rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định đổi kiểu tóc sang phong cách mộc mạc hơn, đeo lên cặp kính dày cộm. Như dự tính, vào ngày ông nội Tạ Tây Hoa ra nước ngoài, Tạ Tây Hoa đêm đó ra ngoài rượu chè đến say khướt, y tới đón Tạ Tây Hoa về nhà.Sáng hôm sau, Trần Diệp ngồi trên ghế sofa, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, chờ đợi cơn giông bão chực tới. Tạ Tây Hoa dù có đối phó y, ức hiếp y như thế nào, y vẫn không sợ. Y chỉ sợ một điều duy nhất.Tạ Tây Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, đầu tóc rối bù. Hắn liếc nhìn Trần Diệp, giận dữ chất vấn: "Cậu là ai?"Trần Diệp cúi đầu, mở máy tính lên.Đúng như dự đoán, hắn đã quên sạch mọi thứ về y.
(Hai mươi sáu)
Ông nội Tạ Tây Hoa làm vậy cũng có lí do riêng: "Cháu ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, tuy vật chất đầy đủ nhưng nó giống như bèo tấm không rễ, khi không có ta ở bên cạnh, sẽ chẳng ai trông nom nó. Bạn bè nó tuy nhiều nhưng không có lấy một người đáng tin cậy, vì sợ làm mất lòng nên cũng không ai dám quản nó. Ta biết con không lo sẽ xúc phạm nó, nên việc này đành phải giao cho con vậy."
Trần Diệp sợ hãi.
Trên thực tế, y gặp Tạ Tây Hoa tổng cộng không quá ba lần, hai lần đầu tiên là trong căn phòng nhỏ của quán bar, ánh sáng nơi đó hiu hắt, bọn họ lại đang say rượu nên có lẽ cũng không ai để ý bộ dáng người phục vụ bình thường như y.
Lần cuối cùng, mặc dù khi ấy ngồi cạnh Tạ Tây Hoa, nhưng Tạ Tây Hoa từ đầu đến cuối không hề nhìn kĩ y. Chưa kể, theo trí nhớ của y, lúc đó y cũng chẳng nhớ nổi những người khác trông như thế nào, thậm chí ấn tượng về sắc mặt Tạ Tây Hoa lúc ấy cũng rất mơ hồ. Thời điểm bọn họ làm ra hành vi càn rỡ trong hẻm, trời tối đến mức chỉ nhìn thấy mang máng bóng người, chưa kể lúc đó cả hai đều say túy lúy, mọi hành động đều dựa trên cảm tính.
Bây giờ đã bốn năm trôi qua, nếu không phải ký ức về Tạ Tây Hoa từ nhỏ đã khắc sâu vào xương tủy của y, thì đối với kẻ mà y chỉ gặp thoáng qua ba lần, có lẽ y cũng đã quên sạch.
Trần Diệp nói: "Con có thể trông chừng anh ấy... nhưng chắc chắn anh ấy sẽ coi con như kẻ thù. Sau này muốn gia nhập công ty có thể sẽ khó khăn."
Ông nội Tạ Tây Hoa trấn an: "Tạm thời con không cần nghĩ nhiều như vậy."
Trần Diệp nói thêm: "Anh ấy đã từng giúp đỡ con lúc còn nhỏ. Nếu anh ấy biết con là ai, chắc chắn sẽ dựa vào đó để thoái thác. Lúc ấy con cũng sẽ rất khó xử."
"Thôi được rồi, ta tạm thời sẽ sai người chỉnh sửa danh tính của con, để nó không phát hiện ra."
Trần Diệp sau đó rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định đổi kiểu tóc sang phong cách mộc mạc hơn, đeo lên cặp kính dày cộm. Như dự tính, vào ngày ông nội Tạ Tây Hoa ra nước ngoài, Tạ Tây Hoa đêm đó ra ngoài rượu chè đến say khướt, y tới đón Tạ Tây Hoa về nhà.
Sáng hôm sau, Trần Diệp ngồi trên ghế sofa, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, chờ đợi cơn giông bão chực tới. Tạ Tây Hoa dù có đối phó y, ức hiếp y như thế nào, y vẫn không sợ. Y chỉ sợ một điều duy nhất.
Tạ Tây Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, đầu tóc rối bù. Hắn liếc nhìn Trần Diệp, giận dữ chất vấn: "Cậu là ai?"
Trần Diệp cúi đầu, mở máy tính lên.
Đúng như dự đoán, hắn đã quên sạch mọi thứ về y.
Love Affair [Diễm Ngộ] - Cổ Ngọc Văn HươngTác giả: Cổ Ngọc Văn HươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTạ Tây Hoa là cháu trai độc tôn, cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ tuổi, lớn lên cũng không có ai trông chừng quản giáo hắn. Ông nội Tạ Tây Hoa năm nay đã lớn tuổi, muốn tận hưởng cuộc sống về hưu ở nước ngoài, thấy cháu trai mình có năng lực và triển vọng, ông bèn thu dọn hành lý bay đi, giao toàn bộ công ty cho Tạ Tây Hoa lo liệu. Tạ Tây Hoa vui mừng khôn xiết. Hắn có một sự nghiệp thành công, mạng lưới quan hệ rộng rãi, thế nhưng hắn không thích bị người khác quản thúc, đặc biệt là trên phương diện đời tư. Ngày Tạ Tây Hoa lễ phép tiễn ông nội xuất ngoại, tối hôm đó, hắn rượu chè với bạn bè, say khướt tới mức bị ai đưa về cũng chẳng hay biết. Sau khi Tạ Tây Hoa tỉnh lại, nhìn thấy một trợ lý trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, hắn tức giận mắng, "Cậu là ai? Sao dám tự ý mang tôi về?" Người trợ lý trẻ tuổi bật máy tính, ngón tay y thuần thục gõ gõ soạn email, đính kèm một số bức ảnh chụp được ở hộp đêm tối qua cùng với lời tường trình rõ ràng, sau đó nói: "Tôi gửi nhé?" Tạ Tây Hoa thấy… (Hai mươi sáu)Ông nội Tạ Tây Hoa làm vậy cũng có lí do riêng: "Cháu ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, tuy vật chất đầy đủ nhưng nó giống như bèo tấm không rễ, khi không có ta ở bên cạnh, sẽ chẳng ai trông nom nó. Bạn bè nó tuy nhiều nhưng không có lấy một người đáng tin cậy, vì sợ làm mất lòng nên cũng không ai dám quản nó. Ta biết con không lo sẽ xúc phạm nó, nên việc này đành phải giao cho con vậy."Trần Diệp sợ hãi.Trên thực tế, y gặp Tạ Tây Hoa tổng cộng không quá ba lần, hai lần đầu tiên là trong căn phòng nhỏ của quán bar, ánh sáng nơi đó hiu hắt, bọn họ lại đang say rượu nên có lẽ cũng không ai để ý bộ dáng người phục vụ bình thường như y.Lần cuối cùng, mặc dù khi ấy ngồi cạnh Tạ Tây Hoa, nhưng Tạ Tây Hoa từ đầu đến cuối không hề nhìn kĩ y. Chưa kể, theo trí nhớ của y, lúc đó y cũng chẳng nhớ nổi những người khác trông như thế nào, thậm chí ấn tượng về sắc mặt Tạ Tây Hoa lúc ấy cũng rất mơ hồ. Thời điểm bọn họ làm ra hành vi càn rỡ trong hẻm, trời tối đến mức chỉ nhìn thấy mang máng bóng người, chưa kể lúc đó cả hai đều say túy lúy, mọi hành động đều dựa trên cảm tính.Bây giờ đã bốn năm trôi qua, nếu không phải ký ức về Tạ Tây Hoa từ nhỏ đã khắc sâu vào xương tủy của y, thì đối với kẻ mà y chỉ gặp thoáng qua ba lần, có lẽ y cũng đã quên sạch.Trần Diệp nói: "Con có thể trông chừng anh ấy... nhưng chắc chắn anh ấy sẽ coi con như kẻ thù. Sau này muốn gia nhập công ty có thể sẽ khó khăn."Ông nội Tạ Tây Hoa trấn an: "Tạm thời con không cần nghĩ nhiều như vậy."Trần Diệp nói thêm: "Anh ấy đã từng giúp đỡ con lúc còn nhỏ. Nếu anh ấy biết con là ai, chắc chắn sẽ dựa vào đó để thoái thác. Lúc ấy con cũng sẽ rất khó xử.""Thôi được rồi, ta tạm thời sẽ sai người chỉnh sửa danh tính của con, để nó không phát hiện ra."Trần Diệp sau đó rối rắm hồi lâu, cuối cùng quyết định đổi kiểu tóc sang phong cách mộc mạc hơn, đeo lên cặp kính dày cộm. Như dự tính, vào ngày ông nội Tạ Tây Hoa ra nước ngoài, Tạ Tây Hoa đêm đó ra ngoài rượu chè đến say khướt, y tới đón Tạ Tây Hoa về nhà.Sáng hôm sau, Trần Diệp ngồi trên ghế sofa, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, chờ đợi cơn giông bão chực tới. Tạ Tây Hoa dù có đối phó y, ức hiếp y như thế nào, y vẫn không sợ. Y chỉ sợ một điều duy nhất.Tạ Tây Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, đầu tóc rối bù. Hắn liếc nhìn Trần Diệp, giận dữ chất vấn: "Cậu là ai?"Trần Diệp cúi đầu, mở máy tính lên.Đúng như dự đoán, hắn đã quên sạch mọi thứ về y.