Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. .
Chương 4: Chương 4
Dũng Sĩ Và Ma Pháp SưTác giả: Nặc Danh Hàm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. . Vị dũng sĩ dùng cả tay và chân leo núi chợt phát hiện có một người đứng trước căn nhà nhỏ trên đỉnh núi.Người nọ khoác áo choàng màu đen, sắc mặt tái nhợt, đôi cánh đen tuyền sau lưng rung rinh trong gió.Dũng sĩ: “Ngươi là Đại ma vương?”Đại ma vương gật đầu: “Ngươi đến tìm công chúa?”Dũng sĩ lắc đầu, tiến lên một chút: “Ta nghe người ta nói rằng ngươi biết bay.Ta muốn ngươi mang ta bay từ đỉnh núi xuống chân núi, sau đó bay trở lại đỉnh núi.”Đại ma vương trợn to mắt: “… Vì sao ta lại phải mang ngươi bay lên?”“Ta nghĩ rằng ta có thể đưa một ít thù lao cho ngươi.” Dũng sĩ mở ba lô của mình, đổ ra những thứ đồ vừa kỳ quái vừa mới lạ mà chàng đã thu thập trên hành trình chu du của mình.Đại ma vương rụt rè nhìn lướt qua, ánh mắt bỗng sáng ngời, cầm lên một khối ma thạch, liếc sang Dũng sĩ: “Chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ bay ngay bây giờ.”“Ta tưởng phải dùng tất cả đống đồ này để trao đổi với ngươi, ai ngờ ngươi chỉ lấy mỗi cục đá không đáng bao tiền kia…” Dũng sĩ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, không màng đến ánh mắt khiếp sợ và mất mát của Đại ma vương, nói tiếp: “Nếu cảm giác khi bay lượn thật sự tuyệt diệu như vậy, ta sẽ để lại những thứ này cho ngươi, rảnh sẽ lại đến tìm ngươi.”.
Vị dũng sĩ dùng cả tay và chân leo núi chợt phát hiện có một người đứng trước căn nhà nhỏ trên đỉnh núi.
Người nọ khoác áo choàng màu đen, sắc mặt tái nhợt, đôi cánh đen tuyền sau lưng rung rinh trong gió.
Dũng sĩ: “Ngươi là Đại ma vương?”
Đại ma vương gật đầu: “Ngươi đến tìm công chúa?”
Dũng sĩ lắc đầu, tiến lên một chút: “Ta nghe người ta nói rằng ngươi biết bay.
Ta muốn ngươi mang ta bay từ đỉnh núi xuống chân núi, sau đó bay trở lại đỉnh núi.
”
Đại ma vương trợn to mắt: “… Vì sao ta lại phải mang ngươi bay lên?”
“Ta nghĩ rằng ta có thể đưa một ít thù lao cho ngươi.
” Dũng sĩ mở ba lô của mình, đổ ra những thứ đồ vừa kỳ quái vừa mới lạ mà chàng đã thu thập trên hành trình chu du của mình.
Đại ma vương rụt rè nhìn lướt qua, ánh mắt bỗng sáng ngời, cầm lên một khối ma thạch, liếc sang Dũng sĩ: “Chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ bay ngay bây giờ.
”
“Ta tưởng phải dùng tất cả đống đồ này để trao đổi với ngươi, ai ngờ ngươi chỉ lấy mỗi cục đá không đáng bao tiền kia…” Dũng sĩ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, không màng đến ánh mắt khiếp sợ và mất mát của Đại ma vương, nói tiếp: “Nếu cảm giác khi bay lượn thật sự tuyệt diệu như vậy, ta sẽ để lại những thứ này cho ngươi, rảnh sẽ lại đến tìm ngươi.
”.
Dũng Sĩ Và Ma Pháp SưTác giả: Nặc Danh Hàm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. . Vị dũng sĩ dùng cả tay và chân leo núi chợt phát hiện có một người đứng trước căn nhà nhỏ trên đỉnh núi.Người nọ khoác áo choàng màu đen, sắc mặt tái nhợt, đôi cánh đen tuyền sau lưng rung rinh trong gió.Dũng sĩ: “Ngươi là Đại ma vương?”Đại ma vương gật đầu: “Ngươi đến tìm công chúa?”Dũng sĩ lắc đầu, tiến lên một chút: “Ta nghe người ta nói rằng ngươi biết bay.Ta muốn ngươi mang ta bay từ đỉnh núi xuống chân núi, sau đó bay trở lại đỉnh núi.”Đại ma vương trợn to mắt: “… Vì sao ta lại phải mang ngươi bay lên?”“Ta nghĩ rằng ta có thể đưa một ít thù lao cho ngươi.” Dũng sĩ mở ba lô của mình, đổ ra những thứ đồ vừa kỳ quái vừa mới lạ mà chàng đã thu thập trên hành trình chu du của mình.Đại ma vương rụt rè nhìn lướt qua, ánh mắt bỗng sáng ngời, cầm lên một khối ma thạch, liếc sang Dũng sĩ: “Chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ bay ngay bây giờ.”“Ta tưởng phải dùng tất cả đống đồ này để trao đổi với ngươi, ai ngờ ngươi chỉ lấy mỗi cục đá không đáng bao tiền kia…” Dũng sĩ vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, không màng đến ánh mắt khiếp sợ và mất mát của Đại ma vương, nói tiếp: “Nếu cảm giác khi bay lượn thật sự tuyệt diệu như vậy, ta sẽ để lại những thứ này cho ngươi, rảnh sẽ lại đến tìm ngươi.”.