Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. .

Chương 35

Dũng Sĩ Và Ma Pháp SưTác giả: Nặc Danh Hàm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. . 35.Nếu nói Đại ma vương ghét nhất là việc người khác gọi hắn là đại ma vương thì thứ nhì chính là cái từ mà vương tử vừa mới phun ra kia.Y không nói một lời, ôm công chúa tránh thoát khỏi những mũi tên đang lao tới từ bốn phía, vọt tới trước mặt vương tử, dùng một bàn tay nhấc bổng gã lên: “Xin lỗi!”Vương tử bị y dọa rớt kiếm, lắp bắp: “Xin, xin lỗi…”“Cả công chúa nữa!”Lúc này vương tử lại trở nên hoảng loạn đến nỗi quên cả sợ hãi, liều mình giãy giụa: “Không! Ta không bao giờ xin lỗi nàng! Ta…”Công chúa nhẹ giọng nói: “Ta không trách ngươi.”Đại ma vương thấy vậy vô vùng bực bội, buông tay ném vương tử xuống, tay trái ôm công chúa bay lên: “Ta đưa em về nhà.”Công chúa ngả đầu vào cơ ngực cường tráng của Đại ma vương, vòng tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của y, thỏa mãn nói: “Không vội, chúng ta cứ thong thả đi.”

35.

Nếu nói Đại ma vương ghét nhất là việc người khác gọi hắn là đại ma vương thì thứ nhì chính là cái từ mà vương tử vừa mới phun ra kia.

Y không nói một lời, ôm công chúa tránh thoát khỏi những mũi tên đang lao tới từ bốn phía, vọt tới trước mặt vương tử, dùng một bàn tay nhấc bổng gã lên: “Xin lỗi!”

Vương tử bị y dọa rớt kiếm, lắp bắp: “Xin, xin lỗi…”

“Cả công chúa nữa!”

Lúc này vương tử lại trở nên hoảng loạn đến nỗi quên cả sợ hãi, liều mình giãy giụa: “Không! Ta không bao giờ xin lỗi nàng! Ta…”

Công chúa nhẹ giọng nói: “Ta không trách ngươi.”

Đại ma vương thấy vậy vô vùng bực bội, buông tay ném vương tử xuống, tay trái ôm công chúa bay lên: “Ta đưa em về nhà.”

Công chúa ngả đầu vào cơ ngực cường tráng của Đại ma vương, vòng tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của y, thỏa mãn nói: “Không vội, chúng ta cứ thong thả đi.”

Dũng Sĩ Và Ma Pháp SưTác giả: Nặc Danh Hàm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. . 35.Nếu nói Đại ma vương ghét nhất là việc người khác gọi hắn là đại ma vương thì thứ nhì chính là cái từ mà vương tử vừa mới phun ra kia.Y không nói một lời, ôm công chúa tránh thoát khỏi những mũi tên đang lao tới từ bốn phía, vọt tới trước mặt vương tử, dùng một bàn tay nhấc bổng gã lên: “Xin lỗi!”Vương tử bị y dọa rớt kiếm, lắp bắp: “Xin, xin lỗi…”“Cả công chúa nữa!”Lúc này vương tử lại trở nên hoảng loạn đến nỗi quên cả sợ hãi, liều mình giãy giụa: “Không! Ta không bao giờ xin lỗi nàng! Ta…”Công chúa nhẹ giọng nói: “Ta không trách ngươi.”Đại ma vương thấy vậy vô vùng bực bội, buông tay ném vương tử xuống, tay trái ôm công chúa bay lên: “Ta đưa em về nhà.”Công chúa ngả đầu vào cơ ngực cường tráng của Đại ma vương, vòng tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của y, thỏa mãn nói: “Không vội, chúng ta cứ thong thả đi.”

Chương 35