Ngày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. .

Chương 55

Dũng Sĩ Và Ma Pháp SưTác giả: Nặc Danh Hàm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. . 55.Ma pháp sư và Dũng sĩ tâm sự với nhau: “Nhiều năm qua ngươi vẫn chưa tìm được nơi nào muốn định cư ư?”“Cũng không phải là không có, chỉ là ở một thời gian ta lại muốn rời đi.” Dũng sĩ giải thích cho hắn, “Có lẽ bản tính của ta trời sinh thích hợp để đi khám phá. Sau khi trưởng thành ta có về quê hương một lần, trưởng thôn giao cho ta một nhiệm vụ, muốn ta tiêu diệt Vũ Nhân tộc tác oai tác quái bên ngoài.”Ma pháp sư giật mình há to miệng.Dũng sĩ gật đầu: “Không sai, ta đến nơi này không phải vì ngẫu nhiên. Vũ Nhân tộc quanh năm đều sống trên đảo, đôi khi sẽ lên bờ từ thôn trang của chúng ta. Trưởng thôn cho rằng chúng ta đã để đám xấu xa đó tự do, chúng ta phải có trách nhiệm vì sự khổ đau mà những con người vô tội ấy phải chịu.”“Cho nên, Đại ma vương chân chính là tộc nhân của Đại nhân chứ không phải là ngài ấy?”“Đúng vậy.” Dũng sĩ khẳng định. Chàng xoa đầu Ma pháp sư: “Người có người tốt và người xấu. Vũ Nhân tộc cũng không ngoại lệ.”

55.

Ma pháp sư và Dũng sĩ tâm sự với nhau: “Nhiều năm qua ngươi vẫn chưa tìm được nơi nào muốn định cư ư?”

“Cũng không phải là không có, chỉ là ở một thời gian ta lại muốn rời đi.” Dũng sĩ giải thích cho hắn, “Có lẽ bản tính của ta trời sinh thích hợp để đi khám phá. Sau khi trưởng thành ta có về quê hương một lần, trưởng thôn giao cho ta một nhiệm vụ, muốn ta tiêu diệt Vũ Nhân tộc tác oai tác quái bên ngoài.”

Ma pháp sư giật mình há to miệng.

Dũng sĩ gật đầu: “Không sai, ta đến nơi này không phải vì ngẫu nhiên. Vũ Nhân tộc quanh năm đều sống trên đảo, đôi khi sẽ lên bờ từ thôn trang của chúng ta. Trưởng thôn cho rằng chúng ta đã để đám xấu xa đó tự do, chúng ta phải có trách nhiệm vì sự khổ đau mà những con người vô tội ấy phải chịu.”

“Cho nên, Đại ma vương chân chính là tộc nhân của Đại nhân chứ không phải là ngài ấy?”

“Đúng vậy.” Dũng sĩ khẳng định. Chàng xoa đầu Ma pháp sư: “Người có người tốt và người xấu. Vũ Nhân tộc cũng không ngoại lệ.”

Dũng Sĩ Và Ma Pháp SưTác giả: Nặc Danh Hàm NgưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyNgày xửa ngày xưa, có một vương quốc không lớn không nhỏ. Vương quốc này chỉ có duy nhất một nàng công chúa. Quốc vương từ khi công chúa biết nói liền bắt đầu lo lắng: Chim sơn ca, chim sơn ca nhỏ của cha ơi, sau khi con lớn ta nên gả con cho ai đây? Vương tử nước láng giềng? Không không, nơi đó quá xa… Con trai của các đại thần? Không không, chúng chưa đủ cao quý… Cho đến tận khi công chúa đến tuổi trưởng thành, quốc vương vẫn chưa thể tìm được phò mã ưng ý cho nàng. Một ngày nọ, công chúa bỗng nhiên bị Đại ma vương bắt đi. . 55.Ma pháp sư và Dũng sĩ tâm sự với nhau: “Nhiều năm qua ngươi vẫn chưa tìm được nơi nào muốn định cư ư?”“Cũng không phải là không có, chỉ là ở một thời gian ta lại muốn rời đi.” Dũng sĩ giải thích cho hắn, “Có lẽ bản tính của ta trời sinh thích hợp để đi khám phá. Sau khi trưởng thành ta có về quê hương một lần, trưởng thôn giao cho ta một nhiệm vụ, muốn ta tiêu diệt Vũ Nhân tộc tác oai tác quái bên ngoài.”Ma pháp sư giật mình há to miệng.Dũng sĩ gật đầu: “Không sai, ta đến nơi này không phải vì ngẫu nhiên. Vũ Nhân tộc quanh năm đều sống trên đảo, đôi khi sẽ lên bờ từ thôn trang của chúng ta. Trưởng thôn cho rằng chúng ta đã để đám xấu xa đó tự do, chúng ta phải có trách nhiệm vì sự khổ đau mà những con người vô tội ấy phải chịu.”“Cho nên, Đại ma vương chân chính là tộc nhân của Đại nhân chứ không phải là ngài ấy?”“Đúng vậy.” Dũng sĩ khẳng định. Chàng xoa đầu Ma pháp sư: “Người có người tốt và người xấu. Vũ Nhân tộc cũng không ngoại lệ.”

Chương 55