Tác giả:

Quyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn…

Chương 83: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 57

Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Lam Vong Cơ là người biết rõ bản thân mình đã suy tàn đến chừng nào, cơ thể của chính hắn, sao hắn không rõ được.Hai đứa trẻ ngốc này luôn chờ một ngày hắn khoẻ lại, dẫn chúng xuống núi Cô Tô săn đêm, dạy chúng biết thêm thật nhiều điều, chỉ tiếc, phụ lòng hy vọng của chúng rồi."Cảnh Nghi, Tư Truy, sau này nếu ta có mệnh hệ gì, thì thỏ của ta giao cho hai đứa" Lam Vong Cơ chợt mỉm cười nhẹ nhìn ra cửa sổ ngoài kia, nơi có những bông tuyết nhẹ nhàng bay trong màn đêm.Hôm nay, trăng rất sáng, chỉ là chẳng thể cùng người uống trà, ăn bánh, đàn sáo và ngắm tuyết rơi."Hàm Quang Quân, người nhất định sẽ khoẻ lại mà""Cảnh Nghi, ta chỉ có quyển kiếm pháp này do mấy năm nay ta tự sáng chế, cho hai đứa cùng xem""Tư Truy, đây là tất cả những cầm ngữ cấp cao nhất của thuật vấn linh mà ta tự tay viết, sau này nó là của riêng con"Lam Vong Cơ nhìn hai đứa trẻ, lấy từ trong tay áo càn khôn ra hai quyển sách mới tinh, chữ viết trên bìa vô cùng ngay ngắn.Đây là món quà đầu tiên, cũng là món quà cuối cùng hắn có thể cho hai đứa trẻ, hai đứa trẻ này theo hắn lâu như vậy, không biết nếu hắn đi rồi, bọn chúng có buồn hay không."Đa tạ Hàm Quang Quân" Hai đứa trẻ trịnh trọng lấy món đồ từ tay Hàm Quang Quân của chúng, ánh mắt sáng ngời hiện rõ sự vui mừng.Phải biết đây là quyển sách có một không hai, là Hàm Quang Quân giao cho bọn chúng, là vị thần trong truyền thuyết cho chúng kiếm pháp cùng cầm ngữ của bản thân.Quyển sách này, có bao nhiêu quý giá, chính là vừa nói ra liền khiến người ta muốn có được ngay lập tức."Hai đứa về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta cũng mệt rồi"Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ hôm nay Hàm Quang Quân đã mệt rồi, cũng nên nghỉ sớm, thuốc cũng đã uống rồi, điểm tâm cũng dùng rồi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.Lam Tư Truy kiểm tra lại lò than một lần nữa, bỏ thêm vào chút hương liệu tạo mùi, giúp dễ ngủ, biết Hàm Quang Quân thích ngắm tuyết rơi, nên trước khi về lại phòng ngủ của mình còn cùng Cảnh Nghi tạo một đạo kết giới quanh phòng, ngăn không cho khí lạnh xâm nhập vào bên trong.Nhìn lại một chút, cũng không còn gì đáng ngại nữa, lúc này hai đứa trẻ mới trở về gian phòng ngay dưới chân đồi..

Lam Vong Cơ là người biết rõ bản thân mình đã suy tàn đến chừng nào, cơ thể của chính hắn, sao hắn không rõ được.

Hai đứa trẻ ngốc này luôn chờ một ngày hắn khoẻ lại, dẫn chúng xuống núi Cô Tô săn đêm, dạy chúng biết thêm thật nhiều điều, chỉ tiếc, phụ lòng hy vọng của chúng rồi.

"Cảnh Nghi, Tư Truy, sau này nếu ta có mệnh hệ gì, thì thỏ của ta giao cho hai đứa" Lam Vong Cơ chợt mỉm cười nhẹ nhìn ra cửa sổ ngoài kia, nơi có những bông tuyết nhẹ nhàng bay trong màn đêm.

Hôm nay, trăng rất sáng, chỉ là chẳng thể cùng người uống trà, ăn bánh, đàn sáo và ngắm tuyết rơi.

"Hàm Quang Quân, người nhất định sẽ khoẻ lại mà""Cảnh Nghi, ta chỉ có quyển kiếm pháp này do mấy năm nay ta tự sáng chế, cho hai đứa cùng xem""Tư Truy, đây là tất cả những cầm ngữ cấp cao nhất của thuật vấn linh mà ta tự tay viết, sau này nó là của riêng con"Lam Vong Cơ nhìn hai đứa trẻ, lấy từ trong tay áo càn khôn ra hai quyển sách mới tinh, chữ viết trên bìa vô cùng ngay ngắn.

Đây là món quà đầu tiên, cũng là món quà cuối cùng hắn có thể cho hai đứa trẻ, hai đứa trẻ này theo hắn lâu như vậy, không biết nếu hắn đi rồi, bọn chúng có buồn hay không.

"Đa tạ Hàm Quang Quân" Hai đứa trẻ trịnh trọng lấy món đồ từ tay Hàm Quang Quân của chúng, ánh mắt sáng ngời hiện rõ sự vui mừng.

Phải biết đây là quyển sách có một không hai, là Hàm Quang Quân giao cho bọn chúng, là vị thần trong truyền thuyết cho chúng kiếm pháp cùng cầm ngữ của bản thân.

Quyển sách này, có bao nhiêu quý giá, chính là vừa nói ra liền khiến người ta muốn có được ngay lập tức.

"Hai đứa về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta cũng mệt rồi"Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ hôm nay Hàm Quang Quân đã mệt rồi, cũng nên nghỉ sớm, thuốc cũng đã uống rồi, điểm tâm cũng dùng rồi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lam Tư Truy kiểm tra lại lò than một lần nữa, bỏ thêm vào chút hương liệu tạo mùi, giúp dễ ngủ, biết Hàm Quang Quân thích ngắm tuyết rơi, nên trước khi về lại phòng ngủ của mình còn cùng Cảnh Nghi tạo một đạo kết giới quanh phòng, ngăn không cho khí lạnh xâm nhập vào bên trong.

Nhìn lại một chút, cũng không còn gì đáng ngại nữa, lúc này hai đứa trẻ mới trở về gian phòng ngay dưới chân đồi.

.

Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân VậtTác giả: Diệp NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngQuyển 1: Nói về một kết cục khác của Lam Trạm_Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Anh_Nguỵ Vô TiệnNếu như khi Nguỵ Anh rớt xuống Loạn Tán Cương, Lam Trạm có thể tìm được hắn đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu đi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?~~~~"Lam Vong Cơ, điều thứ mười ba trong gia huấn Cô Tô là gì""Không kết giao với gian tà"Lời thúc phụ hỏi, sao hắn không hiểu cơ chứ?Nhưng, nếu không phải y tìm ra Nguỵ Anh, nếu Nguỵ Anh rơi vào tay kẻ khác, hắn sẽ bị đối đãi ra sao đây?Từng vết giới tiên quật thật mạnh trên người khiến y càng thêm tỉnh táo, những nỗi đau này làm sao bằng những nỗi đau mà Nguỵ Anh của y phải nếm trải? Nếu như những vết giới tiên này có thể giúp y giữ lại Nguỵ Anh vậy thì y cam tâm tình nguyện.Giới tiên có thể lưu lại một đời thì sao chứ, không còn Nguỵ Anh thử hỏi y sống trên đời còn ý nghĩa sao?"Giám hỏi thúc phụ thế nào là chính tà, thế nào là trắng đen""Ngươi còn chưa biết sai""Vong Cơ không sai"Lam Gia lão tiền bối hắn chính là ánh mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin được nhìn… Lam Vong Cơ là người biết rõ bản thân mình đã suy tàn đến chừng nào, cơ thể của chính hắn, sao hắn không rõ được.Hai đứa trẻ ngốc này luôn chờ một ngày hắn khoẻ lại, dẫn chúng xuống núi Cô Tô săn đêm, dạy chúng biết thêm thật nhiều điều, chỉ tiếc, phụ lòng hy vọng của chúng rồi."Cảnh Nghi, Tư Truy, sau này nếu ta có mệnh hệ gì, thì thỏ của ta giao cho hai đứa" Lam Vong Cơ chợt mỉm cười nhẹ nhìn ra cửa sổ ngoài kia, nơi có những bông tuyết nhẹ nhàng bay trong màn đêm.Hôm nay, trăng rất sáng, chỉ là chẳng thể cùng người uống trà, ăn bánh, đàn sáo và ngắm tuyết rơi."Hàm Quang Quân, người nhất định sẽ khoẻ lại mà""Cảnh Nghi, ta chỉ có quyển kiếm pháp này do mấy năm nay ta tự sáng chế, cho hai đứa cùng xem""Tư Truy, đây là tất cả những cầm ngữ cấp cao nhất của thuật vấn linh mà ta tự tay viết, sau này nó là của riêng con"Lam Vong Cơ nhìn hai đứa trẻ, lấy từ trong tay áo càn khôn ra hai quyển sách mới tinh, chữ viết trên bìa vô cùng ngay ngắn.Đây là món quà đầu tiên, cũng là món quà cuối cùng hắn có thể cho hai đứa trẻ, hai đứa trẻ này theo hắn lâu như vậy, không biết nếu hắn đi rồi, bọn chúng có buồn hay không."Đa tạ Hàm Quang Quân" Hai đứa trẻ trịnh trọng lấy món đồ từ tay Hàm Quang Quân của chúng, ánh mắt sáng ngời hiện rõ sự vui mừng.Phải biết đây là quyển sách có một không hai, là Hàm Quang Quân giao cho bọn chúng, là vị thần trong truyền thuyết cho chúng kiếm pháp cùng cầm ngữ của bản thân.Quyển sách này, có bao nhiêu quý giá, chính là vừa nói ra liền khiến người ta muốn có được ngay lập tức."Hai đứa về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta cũng mệt rồi"Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ hôm nay Hàm Quang Quân đã mệt rồi, cũng nên nghỉ sớm, thuốc cũng đã uống rồi, điểm tâm cũng dùng rồi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.Lam Tư Truy kiểm tra lại lò than một lần nữa, bỏ thêm vào chút hương liệu tạo mùi, giúp dễ ngủ, biết Hàm Quang Quân thích ngắm tuyết rơi, nên trước khi về lại phòng ngủ của mình còn cùng Cảnh Nghi tạo một đạo kết giới quanh phòng, ngăn không cho khí lạnh xâm nhập vào bên trong.Nhìn lại một chút, cũng không còn gì đáng ngại nữa, lúc này hai đứa trẻ mới trở về gian phòng ngay dưới chân đồi..

Chương 83: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 57