"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 327

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… "Lúc đó ta định nói cho đệ biết nhưng có việc nên trì hoãn, chẳng phải ngươi nói còn một chuyện lớn sao, là chuyện gì?""Hắc hắc..." Nói đến chuyện này, Huyền Vũ dám khẳng định Thanh Long còn chưa biết, sự tự tin của hắn lại quay về: "Ngươi đoán xem, hôm nay lúc ta tham gia buổi chầu sớm..."Đêm qua, đối với rất nhiều người mà nói, đều là một đêm đầy ý nghĩa.Trải qua một đêm, Sở Nam Phong rõ ràng càng thêm quấn quýt Mạnh Lâm Thanh. Đến lãnh cung nhất định phải ngủ lại, ngủ lại nhất định phải đuổi ba đứa nhỏ đi, mỹ kỳ danh rằng để chúng nó sớm tự lập.Mạnh Lâm Thanh không còn lời nào để nói, nghĩ thầm dù sao Sở Nam Phong cũng không được, ngủ lại cũng chẳng có gì phải lo lắng.Tuy nhiên, nàng cũng coi như là vô tình phát hiện ra một ưu điểm của Sở Nam Phong.Người này rất dễ thỏa mãn, mặc dù bị nàng hạ độc không thể cương cứng nhưng cũng không yêu cầu nàng nhất định phải giải trừ. Đương nhiên có lẽ là hắn biết, cho dù hắn có yêu cầu thì nàng cũng sẽ không đồng ý.Hình như chỉ cần để hắn mỗi đêm được ở lại ngủ, hắn liền có vẻ rất vui vẻ.Sở Nam Phong không biết, hắn cứ tưởng mỗi lần Mạnh Lâm Thanh nói ngủ nướng là lập tức ngủ thiếp đi, kỳ thực nàng chỉ là quay lưng lại lười để ý đến hắn.Cho nên những lời vui vẻ đắc ý, cùng với những lời dặn dò cung nữ nhỏ giọng của hắn, Mạnh Lâm Thanh đều nghe thấy hết.Lòng người rốt cuộc cũng là thịt làm thành, liên tục cảm nhận được thiện ý của Sở Nam Phong, cho dù Mạnh Lâm Thanh có là ý chí sắt đá cũng sẽ bị nước chảy đá mòn.Sáng nay, Mạnh Lâm Thanh tỉnh dậy sớm hơn Sở Nam Phong, nàng khó có được lúc không muốn ngủ nướng."Còn chưa dậy?" Mạnh Lâm Thanh đẩy người bên cạnh một cái, ghét bỏ nói: "Lại muốn đến muộn?""Nàng lo lắng cho ta sao?" Sở Nam Phong giọng nói mơ hồ hỏi, còn chưa mở mắt, chỉ bằng giọng nói cũng có thể cảm nhận được ý cười của hắn."Nghĩ nhiều rồi." Mạnh Lâm Thanh nói.Nàng nào có ý nhắc nhở Sở Nam Phong, chẳng qua là sợ hắn lại đến muộn thêm lần nữa, đến lúc đó tấu chương của đám lão già kia chỉ trích nàng là hồng nhan họa thủy, sẽ nối đuôi nhau mà đến.Mạnh Lâm Thanh lười so đo với Sở Nam Phong, nàng đứng dậy trước, liền sai cung nữ đi chuẩn bị bữa sáng.Dùng xong bữa sáng, Sở Nam Phong mới mặt mày hớn hở đi thượng triều.Mọi chuyện vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch, thuốc Mạnh Lâm Thanh cho Sở Nam Phong dùng, một lần có thể duy trì nửa tháng.Nàng thầm nghĩ lúc này mới chỉ khoảng mười ngày, vẫn có thể gắng gượng thêm được, đến lúc đó nàng sẽ bổ sung thêm một liều, một liều rồi lại một liều, vô cùng vô tận. Như vậy cho dù Sở Nam Phong có bám riết lấy lãnh cung, cũng không thành vấn đề.Nhưng nàng đã tính sai một chuyện, đó chính là thể chất của Sở Nam Phong.Hắn võ công cao cường, thể chất cực tốt, loại độc này trong cơ thể hắn chưa đến mười ngày đã hết tác dụng.Tối hôm đó, Sở Nam Phong lại ôm ấp, ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh.Kết quả là đang âu yếm, hắn bỗng cảm thấy một trận khô nóng, tiếp đó phản ứng của thân thể lại càng rõ ràng.Sở Nam Phong căn bản không biết chuyện nửa tháng độc phát tác một lần, hắn nghĩ mình đã có phản ứng cũng không giấu giếm, Mạnh Lâm Thanh chắc chắn có thể cảm nhận được.Mà nàng đã cảm nhận được, lại không tiếp tục hạ độc hắn, chẳng phải là ngầm đồng ý bọn họ có thể...“Thanh Thanh.” Giữa những nụ hôn, Sở Nam Phong thâm tình gọi tên thê tử.

"Lúc đó ta định nói cho đệ biết nhưng có việc nên trì hoãn, chẳng phải ngươi nói còn một chuyện lớn sao, là chuyện gì?"

"Hắc hắc..." Nói đến chuyện này, Huyền Vũ dám khẳng định Thanh Long còn chưa biết, sự tự tin của hắn lại quay về: "Ngươi đoán xem, hôm nay lúc ta tham gia buổi chầu sớm..."

Đêm qua, đối với rất nhiều người mà nói, đều là một đêm đầy ý nghĩa.

Trải qua một đêm, Sở Nam Phong rõ ràng càng thêm quấn quýt Mạnh Lâm Thanh. Đến lãnh cung nhất định phải ngủ lại, ngủ lại nhất định phải đuổi ba đứa nhỏ đi, mỹ kỳ danh rằng để chúng nó sớm tự lập.

Mạnh Lâm Thanh không còn lời nào để nói, nghĩ thầm dù sao Sở Nam Phong cũng không được, ngủ lại cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Tuy nhiên, nàng cũng coi như là vô tình phát hiện ra một ưu điểm của Sở Nam Phong.

Người này rất dễ thỏa mãn, mặc dù bị nàng hạ độc không thể cương cứng nhưng cũng không yêu cầu nàng nhất định phải giải trừ. Đương nhiên có lẽ là hắn biết, cho dù hắn có yêu cầu thì nàng cũng sẽ không đồng ý.

Hình như chỉ cần để hắn mỗi đêm được ở lại ngủ, hắn liền có vẻ rất vui vẻ.

Sở Nam Phong không biết, hắn cứ tưởng mỗi lần Mạnh Lâm Thanh nói ngủ nướng là lập tức ngủ thiếp đi, kỳ thực nàng chỉ là quay lưng lại lười để ý đến hắn.

Cho nên những lời vui vẻ đắc ý, cùng với những lời dặn dò cung nữ nhỏ giọng của hắn, Mạnh Lâm Thanh đều nghe thấy hết.

Lòng người rốt cuộc cũng là thịt làm thành, liên tục cảm nhận được thiện ý của Sở Nam Phong, cho dù Mạnh Lâm Thanh có là ý chí sắt đá cũng sẽ bị nước chảy đá mòn.

Sáng nay, Mạnh Lâm Thanh tỉnh dậy sớm hơn Sở Nam Phong, nàng khó có được lúc không muốn ngủ nướng.

"Còn chưa dậy?" Mạnh Lâm Thanh đẩy người bên cạnh một cái, ghét bỏ nói: "Lại muốn đến muộn?"

"Nàng lo lắng cho ta sao?" Sở Nam Phong giọng nói mơ hồ hỏi, còn chưa mở mắt, chỉ bằng giọng nói cũng có thể cảm nhận được ý cười của hắn.

"Nghĩ nhiều rồi." Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng nào có ý nhắc nhở Sở Nam Phong, chẳng qua là sợ hắn lại đến muộn thêm lần nữa, đến lúc đó tấu chương của đám lão già kia chỉ trích nàng là hồng nhan họa thủy, sẽ nối đuôi nhau mà đến.

Mạnh Lâm Thanh lười so đo với Sở Nam Phong, nàng đứng dậy trước, liền sai cung nữ đi chuẩn bị bữa sáng.

Dùng xong bữa sáng, Sở Nam Phong mới mặt mày hớn hở đi thượng triều.

Mọi chuyện vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch, thuốc Mạnh Lâm Thanh cho Sở Nam Phong dùng, một lần có thể duy trì nửa tháng.

Nàng thầm nghĩ lúc này mới chỉ khoảng mười ngày, vẫn có thể gắng gượng thêm được, đến lúc đó nàng sẽ bổ sung thêm một liều, một liều rồi lại một liều, vô cùng vô tận. Như vậy cho dù Sở Nam Phong có bám riết lấy lãnh cung, cũng không thành vấn đề.

Nhưng nàng đã tính sai một chuyện, đó chính là thể chất của Sở Nam Phong.

Hắn võ công cao cường, thể chất cực tốt, loại độc này trong cơ thể hắn chưa đến mười ngày đã hết tác dụng.

Tối hôm đó, Sở Nam Phong lại ôm ấp, ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh.

Kết quả là đang âu yếm, hắn bỗng cảm thấy một trận khô nóng, tiếp đó phản ứng của thân thể lại càng rõ ràng.

Sở Nam Phong căn bản không biết chuyện nửa tháng độc phát tác một lần, hắn nghĩ mình đã có phản ứng cũng không giấu giếm, Mạnh Lâm Thanh chắc chắn có thể cảm nhận được.

Mà nàng đã cảm nhận được, lại không tiếp tục hạ độc hắn, chẳng phải là ngầm đồng ý bọn họ có thể...

“Thanh Thanh.” Giữa những nụ hôn, Sở Nam Phong thâm tình gọi tên thê tử.

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… "Lúc đó ta định nói cho đệ biết nhưng có việc nên trì hoãn, chẳng phải ngươi nói còn một chuyện lớn sao, là chuyện gì?""Hắc hắc..." Nói đến chuyện này, Huyền Vũ dám khẳng định Thanh Long còn chưa biết, sự tự tin của hắn lại quay về: "Ngươi đoán xem, hôm nay lúc ta tham gia buổi chầu sớm..."Đêm qua, đối với rất nhiều người mà nói, đều là một đêm đầy ý nghĩa.Trải qua một đêm, Sở Nam Phong rõ ràng càng thêm quấn quýt Mạnh Lâm Thanh. Đến lãnh cung nhất định phải ngủ lại, ngủ lại nhất định phải đuổi ba đứa nhỏ đi, mỹ kỳ danh rằng để chúng nó sớm tự lập.Mạnh Lâm Thanh không còn lời nào để nói, nghĩ thầm dù sao Sở Nam Phong cũng không được, ngủ lại cũng chẳng có gì phải lo lắng.Tuy nhiên, nàng cũng coi như là vô tình phát hiện ra một ưu điểm của Sở Nam Phong.Người này rất dễ thỏa mãn, mặc dù bị nàng hạ độc không thể cương cứng nhưng cũng không yêu cầu nàng nhất định phải giải trừ. Đương nhiên có lẽ là hắn biết, cho dù hắn có yêu cầu thì nàng cũng sẽ không đồng ý.Hình như chỉ cần để hắn mỗi đêm được ở lại ngủ, hắn liền có vẻ rất vui vẻ.Sở Nam Phong không biết, hắn cứ tưởng mỗi lần Mạnh Lâm Thanh nói ngủ nướng là lập tức ngủ thiếp đi, kỳ thực nàng chỉ là quay lưng lại lười để ý đến hắn.Cho nên những lời vui vẻ đắc ý, cùng với những lời dặn dò cung nữ nhỏ giọng của hắn, Mạnh Lâm Thanh đều nghe thấy hết.Lòng người rốt cuộc cũng là thịt làm thành, liên tục cảm nhận được thiện ý của Sở Nam Phong, cho dù Mạnh Lâm Thanh có là ý chí sắt đá cũng sẽ bị nước chảy đá mòn.Sáng nay, Mạnh Lâm Thanh tỉnh dậy sớm hơn Sở Nam Phong, nàng khó có được lúc không muốn ngủ nướng."Còn chưa dậy?" Mạnh Lâm Thanh đẩy người bên cạnh một cái, ghét bỏ nói: "Lại muốn đến muộn?""Nàng lo lắng cho ta sao?" Sở Nam Phong giọng nói mơ hồ hỏi, còn chưa mở mắt, chỉ bằng giọng nói cũng có thể cảm nhận được ý cười của hắn."Nghĩ nhiều rồi." Mạnh Lâm Thanh nói.Nàng nào có ý nhắc nhở Sở Nam Phong, chẳng qua là sợ hắn lại đến muộn thêm lần nữa, đến lúc đó tấu chương của đám lão già kia chỉ trích nàng là hồng nhan họa thủy, sẽ nối đuôi nhau mà đến.Mạnh Lâm Thanh lười so đo với Sở Nam Phong, nàng đứng dậy trước, liền sai cung nữ đi chuẩn bị bữa sáng.Dùng xong bữa sáng, Sở Nam Phong mới mặt mày hớn hở đi thượng triều.Mọi chuyện vốn dĩ đều nằm trong kế hoạch, thuốc Mạnh Lâm Thanh cho Sở Nam Phong dùng, một lần có thể duy trì nửa tháng.Nàng thầm nghĩ lúc này mới chỉ khoảng mười ngày, vẫn có thể gắng gượng thêm được, đến lúc đó nàng sẽ bổ sung thêm một liều, một liều rồi lại một liều, vô cùng vô tận. Như vậy cho dù Sở Nam Phong có bám riết lấy lãnh cung, cũng không thành vấn đề.Nhưng nàng đã tính sai một chuyện, đó chính là thể chất của Sở Nam Phong.Hắn võ công cao cường, thể chất cực tốt, loại độc này trong cơ thể hắn chưa đến mười ngày đã hết tác dụng.Tối hôm đó, Sở Nam Phong lại ôm ấp, ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh.Kết quả là đang âu yếm, hắn bỗng cảm thấy một trận khô nóng, tiếp đó phản ứng của thân thể lại càng rõ ràng.Sở Nam Phong căn bản không biết chuyện nửa tháng độc phát tác một lần, hắn nghĩ mình đã có phản ứng cũng không giấu giếm, Mạnh Lâm Thanh chắc chắn có thể cảm nhận được.Mà nàng đã cảm nhận được, lại không tiếp tục hạ độc hắn, chẳng phải là ngầm đồng ý bọn họ có thể...“Thanh Thanh.” Giữa những nụ hôn, Sở Nam Phong thâm tình gọi tên thê tử.

Chương 327