Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 55: Chương 55

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Đi hơn khoảng nửa giờ, tại lối ra núi Tuyết Long, xuất hiện một thiếu nữ bạch y phiêu dật, tóc vén cao, bên hông dắt một thanh đao ngắn.“Mộ Như Tuyết, lúc nãy chào hỏi c*̃ng không thấy cô ấy, sao giờ lại ở đây”.Lãnh Thiên Minh cưỡi ngựa qua bên đó.“Mộ cô nương, sao cô lại ở đây?”“Đợi ngài”, Mộ Như Tuyết bình tĩnh nói.“Đợi ta, đợi ta làm gì?”“Ta muốn vào thành c*̀ng với ngài”.Giọng nói Mộ Như Tuyết vẫn đều đều.Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Thật ư? Cô nương muốn đi c*̀ng ta, Mộ tộc trưởng có biết không?”“Biết”.Trong lòng Lãnh Thiên Minh vui mừng hết sức, nhất thời không biết nói gì, không ngờ Mộ Như Tuyết lại thêm một câu.“Ta đi theo ngài, vì sợ ngài ức hiếp muội muội c*̉a ta”.“Hở?”Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn, Tiểu Lan ở trong xe ngựa đang cười trộm hắn, Mộ Như Tuyết nói xong thì không để ý Lãnh Thiên Minh nữa, chủ động đi lên xe ngựa.“Hừ…tiểu cô nương ngang ngạnh thật, xem ra vẫn chưa biết xã hội này tàn khốc như thế nào, ha ha…”Khi vào đến thành Kim An đã là chiều tối, nhưng từ xa có thể nhìn thấy, trong thành ánh lửa bập bùng, Lãnh Thiên Minh mừng rỡ, lúc hắn mới tới đây, một khi trời tối, dân chúng hầu hết đều ở trong nhà, rất hiếm khi ra ngoài, nhưng thời gian gần đây, bởi vì lượng lớn thương nhân, dân di cư nhập vào thành Kim An, đã khiến cho tiểu thành bỗng chốc trở nên nhộn nhịp.Đến trước cổng thành, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng hô vang lên.“Thất hoàng tử tới rồi, thất hoàng tử tới rồi…”Tiếp đó là vô số tiếng reo chào đón, Lãnh Thiên Minh sững sờ, chuyện gì đây, có lẽ chính hắn c*̃ng không biết, ở thời đại nay, dù chỉ một chút quan tâm từ người cai trị cũng sẽ khiến dân chúng biết ơn vô c*̀ng.Càng huống hồ Lãnh Thiên Minh cho bọn họ bếp lò, than đốt, giải quyết vấn đề cuộc sống, lại còn miễn phí lương thực, đây là điều mà đánh chết họ c*̃ng không dám tin.Khi đội xe vào thành, tiếng hoan hô càng lớn hơn, hàng đoàn người tấp nập đứng chắn cả đường đi, khiến Trình Khai Sơn phải cho người phòng ngự“Thất hoàng tử…”“Đa tạ thất hoàng tử…”“Thất hoàng tử…”Trong đám đông vang lên từng đợt reo hò, Lãnh Thiên Minh vô c*̀ng kích động, nhìn cảnh này, trong lòng tràn đầy cảm xúc, hắn không biết phải nói gì, liền vẫy tay chào mọi người.“Hỡi những người dân thành Kim An, mọi người không cần cảm ơn ta, hãy cảm ơn những người c*̉a bộ tộc Hắc Thạch đã khai thác khoáng sản cho chúng ta, cảm ơn Tân đại nhân và các đội thương nhân đã lao động vất vả vì chúng ta, cảm ơn Trình tướng quân và những binh sĩ đi khắp nơi vận chuyển hàng hóa, lương thực cho chúng ta, nếu không có bọn họ, thì không có thành Kim An như ngày hôm nay”.

Đi hơn khoảng nửa giờ, tại lối ra núi Tuyết Long, xuất hiện một thiếu nữ bạch y phiêu dật, tóc vén cao, bên hông dắt một thanh đao ngắn.

“Mộ Như Tuyết, lúc nãy chào hỏi c*̃ng không thấy cô ấy, sao giờ lại ở đây”.

Lãnh Thiên Minh cưỡi ngựa qua bên đó.

“Mộ cô nương, sao cô lại ở đây?”

“Đợi ngài”, Mộ Như Tuyết bình tĩnh nói.

“Đợi ta, đợi ta làm gì?”

“Ta muốn vào thành c*̀ng với ngài”.

Giọng nói Mộ Như Tuyết vẫn đều đều.

Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Thật ư? Cô nương muốn đi c*̀ng ta, Mộ tộc trưởng có biết không?”

“Biết”.

Trong lòng Lãnh Thiên Minh vui mừng hết sức, nhất thời không biết nói gì, không ngờ Mộ Như Tuyết lại thêm một câu.

“Ta đi theo ngài, vì sợ ngài ức hiếp muội muội c*̉a ta”.

“Hở?”

Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn, Tiểu Lan ở trong xe ngựa đang cười trộm hắn, Mộ Như Tuyết nói xong thì không để ý Lãnh Thiên Minh nữa, chủ động đi lên xe ngựa.

“Hừ…tiểu cô nương ngang ngạnh thật, xem ra vẫn chưa biết xã hội này tàn khốc như thế nào, ha ha…”

Khi vào đến thành Kim An đã là chiều tối, nhưng từ xa có thể nhìn thấy, trong thành ánh lửa bập bùng, Lãnh Thiên Minh mừng rỡ, lúc hắn mới tới đây, một khi trời tối, dân chúng hầu hết đều ở trong nhà, rất hiếm khi ra ngoài, nhưng thời gian gần đây, bởi vì lượng lớn thương nhân, dân di cư nhập vào thành Kim An, đã khiến cho tiểu thành bỗng chốc trở nên nhộn nhịp.

Đến trước cổng thành, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng hô vang lên.

“Thất hoàng tử tới rồi, thất hoàng tử tới rồi…”

Tiếp đó là vô số tiếng reo chào đón, Lãnh Thiên Minh sững sờ, chuyện gì đây, có lẽ chính hắn c*̃ng không biết, ở thời đại nay, dù chỉ một chút quan tâm từ người cai trị cũng sẽ khiến dân chúng biết ơn vô c*̀ng.

Càng huống hồ Lãnh Thiên Minh cho bọn họ bếp lò, than đốt, giải quyết vấn đề cuộc sống, lại còn miễn phí lương thực, đây là điều mà đánh chết họ c*̃ng không dám tin.

Khi đội xe vào thành, tiếng hoan hô càng lớn hơn, hàng đoàn người tấp nập đứng chắn cả đường đi, khiến Trình Khai Sơn phải cho người phòng ngự

“Thất hoàng tử…”

“Đa tạ thất hoàng tử…”

“Thất hoàng tử…”

Trong đám đông vang lên từng đợt reo hò, Lãnh Thiên Minh vô c*̀ng kích động, nhìn cảnh này, trong lòng tràn đầy cảm xúc, hắn không biết phải nói gì, liền vẫy tay chào mọi người.

“Hỡi những người dân thành Kim An, mọi người không cần cảm ơn ta, hãy cảm ơn những người c*̉a bộ tộc Hắc Thạch đã khai thác khoáng sản cho chúng ta, cảm ơn Tân đại nhân và các đội thương nhân đã lao động vất vả vì chúng ta, cảm ơn Trình tướng quân và những binh sĩ đi khắp nơi vận chuyển hàng hóa, lương thực cho chúng ta, nếu không có bọn họ, thì không có thành Kim An như ngày hôm nay”.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Đi hơn khoảng nửa giờ, tại lối ra núi Tuyết Long, xuất hiện một thiếu nữ bạch y phiêu dật, tóc vén cao, bên hông dắt một thanh đao ngắn.“Mộ Như Tuyết, lúc nãy chào hỏi c*̃ng không thấy cô ấy, sao giờ lại ở đây”.Lãnh Thiên Minh cưỡi ngựa qua bên đó.“Mộ cô nương, sao cô lại ở đây?”“Đợi ngài”, Mộ Như Tuyết bình tĩnh nói.“Đợi ta, đợi ta làm gì?”“Ta muốn vào thành c*̀ng với ngài”.Giọng nói Mộ Như Tuyết vẫn đều đều.Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Thật ư? Cô nương muốn đi c*̀ng ta, Mộ tộc trưởng có biết không?”“Biết”.Trong lòng Lãnh Thiên Minh vui mừng hết sức, nhất thời không biết nói gì, không ngờ Mộ Như Tuyết lại thêm một câu.“Ta đi theo ngài, vì sợ ngài ức hiếp muội muội c*̉a ta”.“Hở?”Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn, Tiểu Lan ở trong xe ngựa đang cười trộm hắn, Mộ Như Tuyết nói xong thì không để ý Lãnh Thiên Minh nữa, chủ động đi lên xe ngựa.“Hừ…tiểu cô nương ngang ngạnh thật, xem ra vẫn chưa biết xã hội này tàn khốc như thế nào, ha ha…”Khi vào đến thành Kim An đã là chiều tối, nhưng từ xa có thể nhìn thấy, trong thành ánh lửa bập bùng, Lãnh Thiên Minh mừng rỡ, lúc hắn mới tới đây, một khi trời tối, dân chúng hầu hết đều ở trong nhà, rất hiếm khi ra ngoài, nhưng thời gian gần đây, bởi vì lượng lớn thương nhân, dân di cư nhập vào thành Kim An, đã khiến cho tiểu thành bỗng chốc trở nên nhộn nhịp.Đến trước cổng thành, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng hô vang lên.“Thất hoàng tử tới rồi, thất hoàng tử tới rồi…”Tiếp đó là vô số tiếng reo chào đón, Lãnh Thiên Minh sững sờ, chuyện gì đây, có lẽ chính hắn c*̃ng không biết, ở thời đại nay, dù chỉ một chút quan tâm từ người cai trị cũng sẽ khiến dân chúng biết ơn vô c*̀ng.Càng huống hồ Lãnh Thiên Minh cho bọn họ bếp lò, than đốt, giải quyết vấn đề cuộc sống, lại còn miễn phí lương thực, đây là điều mà đánh chết họ c*̃ng không dám tin.Khi đội xe vào thành, tiếng hoan hô càng lớn hơn, hàng đoàn người tấp nập đứng chắn cả đường đi, khiến Trình Khai Sơn phải cho người phòng ngự“Thất hoàng tử…”“Đa tạ thất hoàng tử…”“Thất hoàng tử…”Trong đám đông vang lên từng đợt reo hò, Lãnh Thiên Minh vô c*̀ng kích động, nhìn cảnh này, trong lòng tràn đầy cảm xúc, hắn không biết phải nói gì, liền vẫy tay chào mọi người.“Hỡi những người dân thành Kim An, mọi người không cần cảm ơn ta, hãy cảm ơn những người c*̉a bộ tộc Hắc Thạch đã khai thác khoáng sản cho chúng ta, cảm ơn Tân đại nhân và các đội thương nhân đã lao động vất vả vì chúng ta, cảm ơn Trình tướng quân và những binh sĩ đi khắp nơi vận chuyển hàng hóa, lương thực cho chúng ta, nếu không có bọn họ, thì không có thành Kim An như ngày hôm nay”.

Chương 55: Chương 55