Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 56: Chương 56
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh nhìn bách tính, ngừng một lúc rồi nói.“Ta biết mọi người đều cho rằng, những thứ đó là do ta ban cho, ta muốn nói với mọi người, đây không phải ban ơn, mà là báo đáp, báo đáp mọi người bao nhiêu năm qua, dù khó khăn đến đâu c*̃ng luôn bảo vệ thành trì, báo đáp mọi người giúp ta có cơ hội đến đây gieo hạt giống, bởi vì, mọi người mới chính là chủ nhân thực thụ c*̉a tòa thành này”.“Tạ ơn thất hoàng tử…”“Tạ ơn thất hoàng tử…”Đám đông lại lần nữa hò reo…“Thất hoàng tử nói hay lắm…”Tiểu Lan ngồi trong xe ngựa c*̃ng không nhịn được hô lên c*̀ng mọi người.Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết đều đang hí hửng quan sát hắn, c*̀ng với tiếng reo hò không ngớt, xe ngựa không cách nào di chuyển được, hết cách, Trình Khai Sơn chỉ đành cử người chen lên trước dẹp đường, tốn bao nhiêu sức mới tới được vương phủ.Xuống xe ngựa, Lãnh Thiên Minh nhìn Mộ Như Tuyết, cười nói: “Mộ cô nương, ban nãy ta nói thế nào?”“c*̃ng tạm…”Mộ Như Tuyết ném ra 2 chữ xong liền đi vào trong.Tiểu Lan bật cười, nói.“Thất hoàng tử, sao nô tỳ cảm thấy ngài có ý với Mộ tỷ tỷ nhỉ, ha ha”.Nói xong liền chạy đi mất.Lãnh Thiên Minh trong lòng ngứa ngáy, hai mỹ nữ ngay trước mắt, hắn còn không xuống tay, thì mặt mũi nào nhìn người huynh đệ ở dưới chứ…Trong bữa tối, Lãnh Thiên Minh ngồi trên bàn ăn, nghĩ cách mở rộng quân đội, hiện tại có tiền rồi, cần dùng cho quân đao, dù sao triều đình cũng không có yêu cầu gì đối với quân đội của Thái Ấp, miễn là hắn có thể tự nuôi quân.Trình Khai Sơn ngồi xuống.“Tiểu Lan và Tiểu Tuyết đâu? Sao vẫn chưa tới, thần đói rồi đây này”.Lãnh Thiên Minh nhìn chằm chằm Trình Khai Sơn, kinh ngạc nói: “Huynh tới đây làm gì?”“Ăn cơm đó”.“Ăn cơm thì huynh tới đây làm gì?”Trình Khai Sơn lắc đầu, nói: “Thất hoàng tử không phải luôn để thần dùng bữa c*̀ng hay sao”.Lãnh Thiên Minh cười cười, ngữ điệu trịnh trọng: “Lão Trình à, nhưng hiện giờ không giống trước rồi, huynh phải để cả nhà ta có thời gian riêng tư chứ?”Trình Khai Sơn khó hiểu, hỏi: “Ai người một nhà với ngài, ngài đã thành hôn đâu”.Lãnh Thiên Minh hết kiên nhẫn.“Đi…đi mau, đi ra ngoài, nói huynh c*̃ng không hiểu”.Trình Khai Sơn đột nhiên bật cười: “Ồ…thất hoàng tử thích Tiểu Tuyết rồi hả? Ngài thật tham lam quá, có một lại đòi thêm một, ngài hiểu chứ?”“Biến…biến…biến, ta không cần huynh dạy”.Trinh Khai Sơn cừơi lớn, chạy ra ngòai, một lúc thì Tiêu Lan va Mê Như Tuyết đi vào, haingười đang thảo luân về cách bài trí trong Vương Phủ.Khi ba người ngồi vào bàn ăn, Lanh Thiên Minh quan sát bọn họ, môi người môt bên, trong lòng thầm khen, tuyêt với, đây mới la tiêu chuân người xuyên không đáng đước nhân,
Lãnh Thiên Minh nhìn bách tính, ngừng một lúc rồi nói.
“Ta biết mọi người đều cho rằng, những thứ đó là do ta ban cho, ta muốn nói với mọi người, đây không phải ban ơn, mà là báo đáp, báo đáp mọi người bao nhiêu năm qua, dù khó khăn đến đâu c*̃ng luôn bảo vệ thành trì, báo đáp mọi người giúp ta có cơ hội đến đây gieo hạt giống, bởi vì, mọi người mới chính là chủ nhân thực thụ c*̉a tòa thành này”.
“Tạ ơn thất hoàng tử…”
“Tạ ơn thất hoàng tử…”
Đám đông lại lần nữa hò reo…
“Thất hoàng tử nói hay lắm…”
Tiểu Lan ngồi trong xe ngựa c*̃ng không nhịn được hô lên c*̀ng mọi người.
Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết đều đang hí hửng quan sát hắn, c*̀ng với tiếng reo hò không ngớt, xe ngựa không cách nào di chuyển được, hết cách, Trình Khai Sơn chỉ đành cử người chen lên trước dẹp đường, tốn bao nhiêu sức mới tới được vương phủ.
Xuống xe ngựa, Lãnh Thiên Minh nhìn Mộ Như Tuyết, cười nói: “Mộ cô nương, ban nãy ta nói thế nào?”
“c*̃ng tạm…”
Mộ Như Tuyết ném ra 2 chữ xong liền đi vào trong.
Tiểu Lan bật cười, nói.
“Thất hoàng tử, sao nô tỳ cảm thấy ngài có ý với Mộ tỷ tỷ nhỉ, ha ha”.
Nói xong liền chạy đi mất.
Lãnh Thiên Minh trong lòng ngứa ngáy, hai mỹ nữ ngay trước mắt, hắn còn không xuống tay, thì mặt mũi nào nhìn người huynh đệ ở dưới chứ…
Trong bữa tối, Lãnh Thiên Minh ngồi trên bàn ăn, nghĩ cách mở rộng quân đội, hiện tại có tiền rồi, cần dùng cho quân đao, dù sao triều đình cũng không có yêu cầu gì đối với quân đội của Thái Ấp, miễn là hắn có thể tự nuôi quân.
Trình Khai Sơn ngồi xuống.
“Tiểu Lan và Tiểu Tuyết đâu? Sao vẫn chưa tới, thần đói rồi đây này”.
Lãnh Thiên Minh nhìn chằm chằm Trình Khai Sơn, kinh ngạc nói: “Huynh tới đây làm gì?”
“Ăn cơm đó”.
“Ăn cơm thì huynh tới đây làm gì?”
Trình Khai Sơn lắc đầu, nói: “Thất hoàng tử không phải luôn để thần dùng bữa c*̀ng hay sao”.
Lãnh Thiên Minh cười cười, ngữ điệu trịnh trọng: “Lão Trình à, nhưng hiện giờ không giống trước rồi, huynh phải để cả nhà ta có thời gian riêng tư chứ?”
Trình Khai Sơn khó hiểu, hỏi: “Ai người một nhà với ngài, ngài đã thành hôn đâu”.
Lãnh Thiên Minh hết kiên nhẫn.
“Đi…đi mau, đi ra ngoài, nói huynh c*̃ng không hiểu”.
Trình Khai Sơn đột nhiên bật cười: “Ồ…thất hoàng tử thích Tiểu Tuyết rồi hả? Ngài thật tham lam quá, có một lại đòi thêm một, ngài hiểu chứ?”
“Biến…biến…biến, ta không cần huynh dạy”.
Trinh Khai Sơn cừơi lớn, chạy ra ngòai, một lúc thì Tiêu Lan va Mê Như Tuyết đi vào, hai
người đang thảo luân về cách bài trí trong Vương Phủ.
Khi ba người ngồi vào bàn ăn, Lanh Thiên Minh quan sát bọn họ, môi người môt bên, trong lòng thầm khen, tuyêt với, đây mới la tiêu chuân người xuyên không đáng đước nhân,
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Lãnh Thiên Minh nhìn bách tính, ngừng một lúc rồi nói.“Ta biết mọi người đều cho rằng, những thứ đó là do ta ban cho, ta muốn nói với mọi người, đây không phải ban ơn, mà là báo đáp, báo đáp mọi người bao nhiêu năm qua, dù khó khăn đến đâu c*̃ng luôn bảo vệ thành trì, báo đáp mọi người giúp ta có cơ hội đến đây gieo hạt giống, bởi vì, mọi người mới chính là chủ nhân thực thụ c*̉a tòa thành này”.“Tạ ơn thất hoàng tử…”“Tạ ơn thất hoàng tử…”Đám đông lại lần nữa hò reo…“Thất hoàng tử nói hay lắm…”Tiểu Lan ngồi trong xe ngựa c*̃ng không nhịn được hô lên c*̀ng mọi người.Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết đều đang hí hửng quan sát hắn, c*̀ng với tiếng reo hò không ngớt, xe ngựa không cách nào di chuyển được, hết cách, Trình Khai Sơn chỉ đành cử người chen lên trước dẹp đường, tốn bao nhiêu sức mới tới được vương phủ.Xuống xe ngựa, Lãnh Thiên Minh nhìn Mộ Như Tuyết, cười nói: “Mộ cô nương, ban nãy ta nói thế nào?”“c*̃ng tạm…”Mộ Như Tuyết ném ra 2 chữ xong liền đi vào trong.Tiểu Lan bật cười, nói.“Thất hoàng tử, sao nô tỳ cảm thấy ngài có ý với Mộ tỷ tỷ nhỉ, ha ha”.Nói xong liền chạy đi mất.Lãnh Thiên Minh trong lòng ngứa ngáy, hai mỹ nữ ngay trước mắt, hắn còn không xuống tay, thì mặt mũi nào nhìn người huynh đệ ở dưới chứ…Trong bữa tối, Lãnh Thiên Minh ngồi trên bàn ăn, nghĩ cách mở rộng quân đội, hiện tại có tiền rồi, cần dùng cho quân đao, dù sao triều đình cũng không có yêu cầu gì đối với quân đội của Thái Ấp, miễn là hắn có thể tự nuôi quân.Trình Khai Sơn ngồi xuống.“Tiểu Lan và Tiểu Tuyết đâu? Sao vẫn chưa tới, thần đói rồi đây này”.Lãnh Thiên Minh nhìn chằm chằm Trình Khai Sơn, kinh ngạc nói: “Huynh tới đây làm gì?”“Ăn cơm đó”.“Ăn cơm thì huynh tới đây làm gì?”Trình Khai Sơn lắc đầu, nói: “Thất hoàng tử không phải luôn để thần dùng bữa c*̀ng hay sao”.Lãnh Thiên Minh cười cười, ngữ điệu trịnh trọng: “Lão Trình à, nhưng hiện giờ không giống trước rồi, huynh phải để cả nhà ta có thời gian riêng tư chứ?”Trình Khai Sơn khó hiểu, hỏi: “Ai người một nhà với ngài, ngài đã thành hôn đâu”.Lãnh Thiên Minh hết kiên nhẫn.“Đi…đi mau, đi ra ngoài, nói huynh c*̃ng không hiểu”.Trình Khai Sơn đột nhiên bật cười: “Ồ…thất hoàng tử thích Tiểu Tuyết rồi hả? Ngài thật tham lam quá, có một lại đòi thêm một, ngài hiểu chứ?”“Biến…biến…biến, ta không cần huynh dạy”.Trinh Khai Sơn cừơi lớn, chạy ra ngòai, một lúc thì Tiêu Lan va Mê Như Tuyết đi vào, haingười đang thảo luân về cách bài trí trong Vương Phủ.Khi ba người ngồi vào bàn ăn, Lanh Thiên Minh quan sát bọn họ, môi người môt bên, trong lòng thầm khen, tuyêt với, đây mới la tiêu chuân người xuyên không đáng đước nhân,