Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 84: Chương 84

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trong những ngày qua, ngày càng nhiều thường dân gia nhập đội quân thủ thành, nam tử trên mười sáu tuổi được giữ lại, những người khác bị đuổi về, cộng thêm năm ngàn quân do Mộ Phá đưa tới, số lượng quân thủ thành đã vượt qua ba vạn người.Bởi vì Trình Phương Thạc ra đi, Lãnh Thiên Minh đã cho Mạc Nhị Cẩu đảm nhiệm chủ tướng giữ thành, Mộ Phá chịu trách nhiệm chỉ huy.Chiến tranh cứ thế kéo dài hơn nửa tháng, hôm nay, khi Lãnh Thiên Minh đang dùng bữa, Giáp Tử Ất bỗng nhiên chạy vào.“Lão Giáp, sao thế? Xưởng công binh không xảy ra chuyện gì chứ”, Lãnh Thiên Minh hoang mang hỏi.“Đừng gấp…đừng gấp, thất hoàng tử, lần này có thể coi là tin tốt”, Giáp Tử Ất đáp.“Có thể coi là tin tốt?”“Chính là thứ bom đạn biết bay ngài bảo thần chế tạo, thần thấy khá ổn rồi, mặc dù độ chính xác chưa cao, nhưng ít nhất điều khiển được phương hướng”, Giáp Tử Ất nói.“Thật ư? Không giống phong cách c*̉a ngươi chút nào, chuyện gì chưa chắc chắn ngươi tuyệt đối sẽ không báo cáo đâu”.Giáp Tử Ất cười, đáp: “Đã đến nước này, còn chắc hay không chắc nữa chứ, sắp mất thành tới nơi, còn ai quan tâm thần làm được hay không, cứ thử trước rồi tính”.Lãnh Thiên Minh cười cười: “Đúng thế đấy”.Khi Lãnh Thiên Minh nhìn thấy “bom đạn biết bay” mà Giáp Tử Ất nói, có thể nói là bất ngờ đến ngỡ ngàng, hắn chỉ trình bày đại khái về ý tưởng, Giáp Tử Ất lại thật sự làm được y vậy.Một đầu đạn bằng sắt được gắn vào một quả pháo hoa cỡ lớn.“Đỉnh đấy, Giáp Tử Ất, giống hệt mô hình”, Lãnh Thiên Minh tán thưởng.“Đều là nhờ đầu đạn bằng sắt mà ngài thiết kế, có thể chứa lượng lớn thuốc súng mà không bị ảnh hưởng, không giống như thùng thuốc súng, mặc dù nhìn có vẻ lớn, nhưng vì an toàn, không thể chứa quá nhiều bom ở trong”.“Có điều thần c*̃ng không dám cho nhiều thuốc súng vào trong đầu đạn quá, chúng ta cứ thử trước, nếu không vấn đề thì tăng thêm”.Thế là hàng loạt pháo hoa bay về phía bia ngắm trong khu thực nghiệm, “đoàng” một tiếng, uy lực vượt xa thùng thuốc súng, mặc dù còn cách mục tiêu một khoảng đã phát nổ, nhưng thế đã là rất tốt rồi.“Tốt”, Lãnh Thiên Minh phấn khởi: “Lão Giáp, ngươi phải nhanh chóng cải tiến thứ này, sớm sử dụng trong thực chiến, tốt nhất là gắn thêm gì đó như cung tên vào pháo hoa, đường bay sẽ ổn định hơn”.Giáp Tử Ất suy nghĩ một lúc, kinh ngạc thốt lên: “Đúng vậy, chuyện đơn giản như thế, sao thần không nghĩ tới nhỉ, à phải rồi, thất hoàng tử đặt tên cho vũ khí mới này đi”.Lãnh Thiên Minh nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là Số một Đông Phong đi”Một binh sĩ chợt chạy vào.“Thất hoàng tử, quân địch chuẩn bị tiến công”.Khi hắn quay về thành, kẻ địch đã bắt đầu dàn quân, các máy bắn đá lại được đem ra, c*̃ng không biết lần này chúng sẽ dùng chiến thuật gì.“Truyền lệnh xuống dưới, cẩn thận máy bắn đá, chú ý phòng thủ”, Lãnh Thiên Minh nói với Mạc Nhị Cẩu.“Đùng…đùng…”

Trong những ngày qua, ngày càng nhiều thường dân gia nhập đội quân thủ thành, nam tử trên mười sáu tuổi được giữ lại, những người khác bị đuổi về, cộng thêm năm ngàn quân do Mộ Phá đưa tới, số lượng quân thủ thành đã vượt qua ba vạn người.

Bởi vì Trình Phương Thạc ra đi, Lãnh Thiên Minh đã cho Mạc Nhị Cẩu đảm nhiệm chủ tướng giữ thành, Mộ Phá chịu trách nhiệm chỉ huy.

Chiến tranh cứ thế kéo dài hơn nửa tháng, hôm nay, khi Lãnh Thiên Minh đang dùng bữa, Giáp Tử Ất bỗng nhiên chạy vào.

“Lão Giáp, sao thế? Xưởng công binh không xảy ra chuyện gì chứ”, Lãnh Thiên Minh hoang mang hỏi.

“Đừng gấp…đừng gấp, thất hoàng tử, lần này có thể coi là tin tốt”, Giáp Tử Ất đáp.

“Có thể coi là tin tốt?”

“Chính là thứ bom đạn biết bay ngài bảo thần chế tạo, thần thấy khá ổn rồi, mặc dù độ chính xác chưa cao, nhưng ít nhất điều khiển được phương hướng”, Giáp Tử Ất nói.

“Thật ư? Không giống phong cách c*̉a ngươi chút nào, chuyện gì chưa chắc chắn ngươi tuyệt đối sẽ không báo cáo đâu”.

Giáp Tử Ất cười, đáp: “Đã đến nước này, còn chắc hay không chắc nữa chứ, sắp mất thành tới nơi, còn ai quan tâm thần làm được hay không, cứ thử trước rồi tính”.

Lãnh Thiên Minh cười cười: “Đúng thế đấy”.

Khi Lãnh Thiên Minh nhìn thấy “bom đạn biết bay” mà Giáp Tử Ất nói, có thể nói là bất ngờ đến ngỡ ngàng, hắn chỉ trình bày đại khái về ý tưởng, Giáp Tử Ất lại thật sự làm được y vậy.

Một đầu đạn bằng sắt được gắn vào một quả pháo hoa cỡ lớn.

“Đỉnh đấy, Giáp Tử Ất, giống hệt mô hình”, Lãnh Thiên Minh tán thưởng.

“Đều là nhờ đầu đạn bằng sắt mà ngài thiết kế, có thể chứa lượng lớn thuốc súng mà không bị ảnh hưởng, không giống như thùng thuốc súng, mặc dù nhìn có vẻ lớn, nhưng vì an toàn, không thể chứa quá nhiều bom ở trong”.

“Có điều thần c*̃ng không dám cho nhiều thuốc súng vào trong đầu đạn quá, chúng ta cứ thử trước, nếu không vấn đề thì tăng thêm”.

Thế là hàng loạt pháo hoa bay về phía bia ngắm trong khu thực nghiệm, “đoàng” một tiếng, uy lực vượt xa thùng thuốc súng, mặc dù còn cách mục tiêu một khoảng đã phát nổ, nhưng thế đã là rất tốt rồi.

“Tốt”, Lãnh Thiên Minh phấn khởi: “Lão Giáp, ngươi phải nhanh chóng cải tiến thứ này, sớm sử dụng trong thực chiến, tốt nhất là gắn thêm gì đó như cung tên vào pháo hoa, đường bay sẽ ổn định hơn”.

Giáp Tử Ất suy nghĩ một lúc, kinh ngạc thốt lên: “Đúng vậy, chuyện đơn giản như thế, sao thần không nghĩ tới nhỉ, à phải rồi, thất hoàng tử đặt tên cho vũ khí mới này đi”.

Lãnh Thiên Minh nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là Số một Đông Phong đi”

Một binh sĩ chợt chạy vào.

“Thất hoàng tử, quân địch chuẩn bị tiến công”.

Khi hắn quay về thành, kẻ địch đã bắt đầu dàn quân, các máy bắn đá lại được đem ra, c*̃ng không biết lần này chúng sẽ dùng chiến thuật gì.

“Truyền lệnh xuống dưới, cẩn thận máy bắn đá, chú ý phòng thủ”, Lãnh Thiên Minh nói với Mạc Nhị Cẩu.

“Đùng…đùng…”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trong những ngày qua, ngày càng nhiều thường dân gia nhập đội quân thủ thành, nam tử trên mười sáu tuổi được giữ lại, những người khác bị đuổi về, cộng thêm năm ngàn quân do Mộ Phá đưa tới, số lượng quân thủ thành đã vượt qua ba vạn người.Bởi vì Trình Phương Thạc ra đi, Lãnh Thiên Minh đã cho Mạc Nhị Cẩu đảm nhiệm chủ tướng giữ thành, Mộ Phá chịu trách nhiệm chỉ huy.Chiến tranh cứ thế kéo dài hơn nửa tháng, hôm nay, khi Lãnh Thiên Minh đang dùng bữa, Giáp Tử Ất bỗng nhiên chạy vào.“Lão Giáp, sao thế? Xưởng công binh không xảy ra chuyện gì chứ”, Lãnh Thiên Minh hoang mang hỏi.“Đừng gấp…đừng gấp, thất hoàng tử, lần này có thể coi là tin tốt”, Giáp Tử Ất đáp.“Có thể coi là tin tốt?”“Chính là thứ bom đạn biết bay ngài bảo thần chế tạo, thần thấy khá ổn rồi, mặc dù độ chính xác chưa cao, nhưng ít nhất điều khiển được phương hướng”, Giáp Tử Ất nói.“Thật ư? Không giống phong cách c*̉a ngươi chút nào, chuyện gì chưa chắc chắn ngươi tuyệt đối sẽ không báo cáo đâu”.Giáp Tử Ất cười, đáp: “Đã đến nước này, còn chắc hay không chắc nữa chứ, sắp mất thành tới nơi, còn ai quan tâm thần làm được hay không, cứ thử trước rồi tính”.Lãnh Thiên Minh cười cười: “Đúng thế đấy”.Khi Lãnh Thiên Minh nhìn thấy “bom đạn biết bay” mà Giáp Tử Ất nói, có thể nói là bất ngờ đến ngỡ ngàng, hắn chỉ trình bày đại khái về ý tưởng, Giáp Tử Ất lại thật sự làm được y vậy.Một đầu đạn bằng sắt được gắn vào một quả pháo hoa cỡ lớn.“Đỉnh đấy, Giáp Tử Ất, giống hệt mô hình”, Lãnh Thiên Minh tán thưởng.“Đều là nhờ đầu đạn bằng sắt mà ngài thiết kế, có thể chứa lượng lớn thuốc súng mà không bị ảnh hưởng, không giống như thùng thuốc súng, mặc dù nhìn có vẻ lớn, nhưng vì an toàn, không thể chứa quá nhiều bom ở trong”.“Có điều thần c*̃ng không dám cho nhiều thuốc súng vào trong đầu đạn quá, chúng ta cứ thử trước, nếu không vấn đề thì tăng thêm”.Thế là hàng loạt pháo hoa bay về phía bia ngắm trong khu thực nghiệm, “đoàng” một tiếng, uy lực vượt xa thùng thuốc súng, mặc dù còn cách mục tiêu một khoảng đã phát nổ, nhưng thế đã là rất tốt rồi.“Tốt”, Lãnh Thiên Minh phấn khởi: “Lão Giáp, ngươi phải nhanh chóng cải tiến thứ này, sớm sử dụng trong thực chiến, tốt nhất là gắn thêm gì đó như cung tên vào pháo hoa, đường bay sẽ ổn định hơn”.Giáp Tử Ất suy nghĩ một lúc, kinh ngạc thốt lên: “Đúng vậy, chuyện đơn giản như thế, sao thần không nghĩ tới nhỉ, à phải rồi, thất hoàng tử đặt tên cho vũ khí mới này đi”.Lãnh Thiên Minh nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là Số một Đông Phong đi”Một binh sĩ chợt chạy vào.“Thất hoàng tử, quân địch chuẩn bị tiến công”.Khi hắn quay về thành, kẻ địch đã bắt đầu dàn quân, các máy bắn đá lại được đem ra, c*̃ng không biết lần này chúng sẽ dùng chiến thuật gì.“Truyền lệnh xuống dưới, cẩn thận máy bắn đá, chú ý phòng thủ”, Lãnh Thiên Minh nói với Mạc Nhị Cẩu.“Đùng…đùng…”

Chương 84: Chương 84