Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 85: Chương 85
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kẻ địch đã khởi động máy, nhưng mục tiêu không phải nội thành, mà chỉ tập trung bắn vào hai đến ba chỗ trên tường thành.“Kẻ địch muốn tạo lỗ hổng trên tường thành, mẹ nó”, Lãnh Thiên Minh hét lên: “Thông báo với Mộ tộc trưởng, cho người tập trung tại các điểm bị bắn đá, một khi tường vỡ, dù thế nào c*̃ng không thể để kẻ địch tiến vào”.Những tảng đá khổng lồ liên tiếp bắn vào một chỗ, tường thành chấn động kịch liệt, rất nhanh sau đó, trên tường đã xuất hiện lỗ hổng, nửa trên bức tường bị sập xuống, gạch đá chất ngổn ngang, tạo nên một lối vào thẳng trong thành.Khi tiếng còi hiệu lệnh vang lên, vô số kỵ binh quân địch xông thẳng tới lỗ hổng, và cả hàng ngàn bộ binh chạy theo sau, chớp mắt, kỵ binh đã lao đến dưới chân tường.“Giờ khắc liều mạng tới rồi, lệnh cho binh sĩ nhất định phải chặn ở lỗ hổng, cho người chuẩn bị thùng thuốc súng, chỉ cần kẻ địch tập trung tiến vào, lập tức ném bom, bất luận thế nào c*̃ng không thể để chúng vào thành, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết”, Lãnh Thiên Minh hét lên.Mộ Phá dẫn theo người đến lỗ hổng đầu tiên, một nhóm chiến binh mặc áo giáp đen đứng giữa khoảng trống như những tử thần, sau khi kỵ binh của kẻ địch lao tới, chúng nhảy khỏi ngựa chiến và xông lên, có vẻ như quân địch thực sự không ngần ngại trả bất cứ giá nào.Hai bên xông vào chém giết, hàng trăm ngàn người hỗn chiến tại khu vực lỗ hổng, xác chết chất đống ngày càng nhiều, hai phía còn lại c*̃ng đều là binh sĩ hai bên đang chuẩn bị tham chiến.Các loại bom pháo, bom thùng được ném xuống khiến cho kẻ địch thương vong rất nhiều, nhưng chúng không hề sợ hãi, hàng vạn quân địch đứng ngoài thành, tay cầm cung tên liên tục bắn vào thành, tên trút xuống như mưa.Nhiều thùng thuốc nổ chưa kịp ném xuống, binh sĩ đã bị bắn chết, dẫn đến việc phát nổ ngay lập tức, phá hủy vài góc nhỏ trên bức tường thành.“Thất hoàng tử, quân địch hoàn toàn liều chết xông lên, trên tường thành đã xuất hiện hai lỗ hổng”, Mạc Nhị Cẩu báo cáo.Lãnh Thiên Minh không nói gì, lúc này thứ duy nhất để hai bên thi đấu chính là ý chí, sau mỗi đợt tấn công thất bại, kẻ địch sẽ lùi lại, nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi một nhóm khác lại xông lên…cứ thế cứ thế, lượng xác chết ở lỗ hổng nhỏ thậm chí đã lấp đầy hai bên của tường thành.Trận chiến đẫm máu kéo dài không biết bao nhiêu ngày, chỉ biết một điều rằng, đã có rất nhiều, rất nhiều người bỏ mạng…Trong trướng đại quân Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức gần như mất đi lý trí, hắn ta chửi mắng ầm ĩ.Một binh sĩ chạy vào: “Không hay rồi, nguyên soái, hậu phương báo cáo đại quân Bắc Lương đang trên đường cứu viện, trong khoảng năm ngày sẽ tới nơi”.Đám tướng quân trong trướng hoảng hốt.“Nguyên soái, chúng ta rút quân đi, không thể đánh tiếp nữa, cho dù chiếm được thành Kim An, thì lượng binh sĩ còn lại c*̃ng không đủ giữ thành”, một tướng quân lên tiếng, những người khác c*̃ng đồng thanh phụ họa.“Im mồm, nhất định phải chiếm được thành Kim An, chúng ta đã tổn thất tám vạn quân ở đây, ta muốn tất cả người trong thành Kim An đền mạng”, Phi Nhĩ Đức gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẻ địch đã khởi động máy, nhưng mục tiêu không phải nội thành, mà chỉ tập trung bắn vào hai đến ba chỗ trên tường thành.
“Kẻ địch muốn tạo lỗ hổng trên tường thành, mẹ nó”, Lãnh Thiên Minh hét lên: “Thông báo với Mộ tộc trưởng, cho người tập trung tại các điểm bị bắn đá, một khi tường vỡ, dù thế nào c*̃ng không thể để kẻ địch tiến vào”.
Những tảng đá khổng lồ liên tiếp bắn vào một chỗ, tường thành chấn động kịch liệt, rất nhanh sau đó, trên tường đã xuất hiện lỗ hổng, nửa trên bức tường bị sập xuống, gạch đá chất ngổn ngang, tạo nên một lối vào thẳng trong thành.
Khi tiếng còi hiệu lệnh vang lên, vô số kỵ binh quân địch xông thẳng tới lỗ hổng, và cả hàng ngàn bộ binh chạy theo sau, chớp mắt, kỵ binh đã lao đến dưới chân tường.
“Giờ khắc liều mạng tới rồi, lệnh cho binh sĩ nhất định phải chặn ở lỗ hổng, cho người chuẩn bị thùng thuốc súng, chỉ cần kẻ địch tập trung tiến vào, lập tức ném bom, bất luận thế nào c*̃ng không thể để chúng vào thành, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết”, Lãnh Thiên Minh hét lên.
Mộ Phá dẫn theo người đến lỗ hổng đầu tiên, một nhóm chiến binh mặc áo giáp đen đứng giữa khoảng trống như những tử thần, sau khi kỵ binh của kẻ địch lao tới, chúng nhảy khỏi ngựa chiến và xông lên, có vẻ như quân địch thực sự không ngần ngại trả bất cứ giá nào.
Hai bên xông vào chém giết, hàng trăm ngàn người hỗn chiến tại khu vực lỗ hổng, xác chết chất đống ngày càng nhiều, hai phía còn lại c*̃ng đều là binh sĩ hai bên đang chuẩn bị tham chiến.
Các loại bom pháo, bom thùng được ném xuống khiến cho kẻ địch thương vong rất nhiều, nhưng chúng không hề sợ hãi, hàng vạn quân địch đứng ngoài thành, tay cầm cung tên liên tục bắn vào thành, tên trút xuống như mưa.
Nhiều thùng thuốc nổ chưa kịp ném xuống, binh sĩ đã bị bắn chết, dẫn đến việc phát nổ ngay lập tức, phá hủy vài góc nhỏ trên bức tường thành.
“Thất hoàng tử, quân địch hoàn toàn liều chết xông lên, trên tường thành đã xuất hiện hai lỗ hổng”, Mạc Nhị Cẩu báo cáo.
Lãnh Thiên Minh không nói gì, lúc này thứ duy nhất để hai bên thi đấu chính là ý chí, sau mỗi đợt tấn công thất bại, kẻ địch sẽ lùi lại, nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi một nhóm khác lại xông lên…cứ thế cứ thế, lượng xác chết ở lỗ hổng nhỏ thậm chí đã lấp đầy hai bên của tường thành.
Trận chiến đẫm máu kéo dài không biết bao nhiêu ngày, chỉ biết một điều rằng, đã có rất nhiều, rất nhiều người bỏ mạng…
Trong trướng đại quân Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức gần như mất đi lý trí, hắn ta chửi mắng ầm ĩ.
Một binh sĩ chạy vào: “Không hay rồi, nguyên soái, hậu phương báo cáo đại quân Bắc Lương đang trên đường cứu viện, trong khoảng năm ngày sẽ tới nơi”.
Đám tướng quân trong trướng hoảng hốt.
“Nguyên soái, chúng ta rút quân đi, không thể đánh tiếp nữa, cho dù chiếm được thành Kim An, thì lượng binh sĩ còn lại c*̃ng không đủ giữ thành”, một tướng quân lên tiếng, những người khác c*̃ng đồng thanh phụ họa.
“Im mồm, nhất định phải chiếm được thành Kim An, chúng ta đã tổn thất tám vạn quân ở đây, ta muốn tất cả người trong thành Kim An đền mạng”, Phi Nhĩ Đức gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu.
.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kẻ địch đã khởi động máy, nhưng mục tiêu không phải nội thành, mà chỉ tập trung bắn vào hai đến ba chỗ trên tường thành.“Kẻ địch muốn tạo lỗ hổng trên tường thành, mẹ nó”, Lãnh Thiên Minh hét lên: “Thông báo với Mộ tộc trưởng, cho người tập trung tại các điểm bị bắn đá, một khi tường vỡ, dù thế nào c*̃ng không thể để kẻ địch tiến vào”.Những tảng đá khổng lồ liên tiếp bắn vào một chỗ, tường thành chấn động kịch liệt, rất nhanh sau đó, trên tường đã xuất hiện lỗ hổng, nửa trên bức tường bị sập xuống, gạch đá chất ngổn ngang, tạo nên một lối vào thẳng trong thành.Khi tiếng còi hiệu lệnh vang lên, vô số kỵ binh quân địch xông thẳng tới lỗ hổng, và cả hàng ngàn bộ binh chạy theo sau, chớp mắt, kỵ binh đã lao đến dưới chân tường.“Giờ khắc liều mạng tới rồi, lệnh cho binh sĩ nhất định phải chặn ở lỗ hổng, cho người chuẩn bị thùng thuốc súng, chỉ cần kẻ địch tập trung tiến vào, lập tức ném bom, bất luận thế nào c*̃ng không thể để chúng vào thành, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết”, Lãnh Thiên Minh hét lên.Mộ Phá dẫn theo người đến lỗ hổng đầu tiên, một nhóm chiến binh mặc áo giáp đen đứng giữa khoảng trống như những tử thần, sau khi kỵ binh của kẻ địch lao tới, chúng nhảy khỏi ngựa chiến và xông lên, có vẻ như quân địch thực sự không ngần ngại trả bất cứ giá nào.Hai bên xông vào chém giết, hàng trăm ngàn người hỗn chiến tại khu vực lỗ hổng, xác chết chất đống ngày càng nhiều, hai phía còn lại c*̃ng đều là binh sĩ hai bên đang chuẩn bị tham chiến.Các loại bom pháo, bom thùng được ném xuống khiến cho kẻ địch thương vong rất nhiều, nhưng chúng không hề sợ hãi, hàng vạn quân địch đứng ngoài thành, tay cầm cung tên liên tục bắn vào thành, tên trút xuống như mưa.Nhiều thùng thuốc nổ chưa kịp ném xuống, binh sĩ đã bị bắn chết, dẫn đến việc phát nổ ngay lập tức, phá hủy vài góc nhỏ trên bức tường thành.“Thất hoàng tử, quân địch hoàn toàn liều chết xông lên, trên tường thành đã xuất hiện hai lỗ hổng”, Mạc Nhị Cẩu báo cáo.Lãnh Thiên Minh không nói gì, lúc này thứ duy nhất để hai bên thi đấu chính là ý chí, sau mỗi đợt tấn công thất bại, kẻ địch sẽ lùi lại, nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi một nhóm khác lại xông lên…cứ thế cứ thế, lượng xác chết ở lỗ hổng nhỏ thậm chí đã lấp đầy hai bên của tường thành.Trận chiến đẫm máu kéo dài không biết bao nhiêu ngày, chỉ biết một điều rằng, đã có rất nhiều, rất nhiều người bỏ mạng…Trong trướng đại quân Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức gần như mất đi lý trí, hắn ta chửi mắng ầm ĩ.Một binh sĩ chạy vào: “Không hay rồi, nguyên soái, hậu phương báo cáo đại quân Bắc Lương đang trên đường cứu viện, trong khoảng năm ngày sẽ tới nơi”.Đám tướng quân trong trướng hoảng hốt.“Nguyên soái, chúng ta rút quân đi, không thể đánh tiếp nữa, cho dù chiếm được thành Kim An, thì lượng binh sĩ còn lại c*̃ng không đủ giữ thành”, một tướng quân lên tiếng, những người khác c*̃ng đồng thanh phụ họa.“Im mồm, nhất định phải chiếm được thành Kim An, chúng ta đã tổn thất tám vạn quân ở đây, ta muốn tất cả người trong thành Kim An đền mạng”, Phi Nhĩ Đức gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu..