Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 86: Chương 86
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Các kỵ binh c*̉a Hắc Kỳ quân, cuộc chiến này đã kéo dài gần hai ngày, ta vẫn chưa để mọi người ra trận, bởi vì mọi người là hy vọng cuối c*̀ng c*̉a thành Kim An, hiện nay kỵ binh quân địch đã rũ bỏ chiến mã, chẳng khác gì cừu non chờ thịt, đã đến lúc các vị giành lấy vinh quang cho Hắc Kỳ quân, hãy thỏa sức chém giết, hủy diệt ý niệm cuối c*̀ng c*̉a kẻ địch”.Những chiến sĩ đã bị dồn nén hai ngày trời, điên cuồng hét lên: “Máu chảy không cạn, ý chí không tàn”.Phi Nhĩ Đức quan sát trận chiến từ phía xa, không ngừng la hét: “Ta xem các người chống đỡ được đến khi nào”, đột nhiên, khi cánh cổng thành Kim An mở ra, hắn ta không dám tin vào mắt mình…Dưới sự chỉ đạo c*̉a Trình Khai Sơn, năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ trong áo giáp đen, giống như một dòng sông chết chóc trải dài từ cổng thành, vươn thẳng ra biển người vô tận.Bộ binh của thời đại này không có sức đánh trả kỵ binh, trong phút chốc, quân địch dày đặc bên ngoài thành bị dòng sông đen xé nát, chiến trường hoàn toàn hỗn loạn.Năm ngàn kỵ binh vung thanh đao dài trong tay, mạnh mẽ đâm vào đầu quân địch, những kẻ định chuẩn bị xông vào tường thành nhìn thấy cảnh này, phòng tuyến cuối c*̀ng trong lòng c*̃ng triệt để sụp đổ.“Chạy mau, thành trì ma quỷ này, chúng ta không đánh nổi…”“Rút lui, đám kỵ binh này là do ác quỷ phái tới, chúng ta mau chạy thôi”.Ý chí c*̉a con người một khi sụp đổ, thì dù là vài người c*̃ng có thể chiến thắng hàng trăm người, khi quân địch không còn quan tâm tiếng gào thét c*̉a chỉ huy quân ở phía sau, liều mạng bỏ chạy, Lãnh Thiên Minh đứng trên tường thành, giương cao lá cờ Hắc Kỳ quân, hét lớn: “Những dũng sĩ Hắc Kỳ quân, hãy báo thù cho các huynh đệ c*̉a chúng ta, giết…”Trong thành, những binh sĩ và bách tính còn lại đều dựa thế kỵ binh xông lên, Lãnh Thiên Minh c*̃ng cưỡi ngựa tham chiến, tạo nên một cảnh tượng thần kỳ, hơn ba vạn người đuổi theo bảy vạn quân địch đang bỏ chạy, điên cuồng càn quét.Phi Nhĩ Đức như phát điên, hắn gầm rú chửi mắng, thậm chí cầm đao chém giết binh sĩ đang bỏ chạy, thế nhưng người quay đầu quá nhiều, căn bản không khống chế nổi, Phi Nhĩ Đức ngước lên, đập vào mắt là hình ảnh người thanh niên đang giơ cao lá cờ màu đen.“Chính là ngươi ư? Sứ giả c*̉a ác quỷ, ta nhất định phải giết ngươi, tới đây”, Phi Nhĩ Đức gào lên với cận vệ bên cạnh.Lãnh Thiên Minh hoàn toàn không chú ý đến Phi Nhĩ Đức đang dẫn theo gần trăm cận vệ xông đến chỗ hắn, “phập”, một mũi tên cắm thẳng vào ngực Lãnh Thiên Minh, khiến hắn bay khỏi yên ngựa, nhờ có Hắc Long Giáp và Kim Ty Tằm bảo vệ, mũi tên không đâm qua da thịt, thế nhưng lực bắn vẫn khiến hắn phải nôn ra một ngụm máu.“Mẹ kiếp, hắn ta không chết, xông lên, giết hắn ta”, Phi Nhĩ Đức gầm lên.Hơn chục kẻ địch nhằm về phía Lãnh Thiên Minh.“Thất hoàng tử, cẩn thận”.Là Mộ Phá, khi thấy Lãnh Thiên Minh lao ra ngoài thành, Mộ Phá đã đi sát hắn, lập tức chắn trước mặt Lãnh Thiên Minh, lấy một địch mười, chiến trường hỗn loạn, căn bản không ai để ý đến khu vực này.“Phập”.Mộ Phá dồn sức bảo vệ Lãnh Thiên Minh, không thể chú ý đến tên c*̉a Phi Nhĩ Đức, tức thì bị bắn trúng một mũi.“Mộ tộc trưởng…”, Lãnh Thiên Minh hét lớn, chỉ tiếc lúc này hắn quá yếu, đến sức đứng dậy c*̃ng không có.Mộ Phá c*̃ng nói lớn: “Thất hoàng tử, đừng lo cho ta”, đồng thời đè mấy thanh đại đao xuống, dùng lực hất văng, ra lệnh cho những người xung quanh: “Bảo vệ thất hoàng tử”.Lúc này binh sĩ và kỵ binh thành Kim An mới phát hiện, lập tức vây quanh Lãnh Thiên Minh, dìu hắn vào trong thành.Lãnh Thiên Minh hét lớn: “Không cần lo cho ta, mau cứu Mộ tộc trưởng”, khi hắn nhìn thấy một mũi tên nữa đâm qua người Mộ Phá, giọt lệ trong hốc mắt không kiềm được rơi xuống…
“Các kỵ binh c*̉a Hắc Kỳ quân, cuộc chiến này đã kéo dài gần hai ngày, ta vẫn chưa để mọi người ra trận, bởi vì mọi người là hy vọng cuối c*̀ng c*̉a thành Kim An, hiện nay kỵ binh quân địch đã rũ bỏ chiến mã, chẳng khác gì cừu non chờ thịt, đã đến lúc các vị giành lấy vinh quang cho Hắc Kỳ quân, hãy thỏa sức chém giết, hủy diệt ý niệm cuối c*̀ng c*̉a kẻ địch”.
Những chiến sĩ đã bị dồn nén hai ngày trời, điên cuồng hét lên: “Máu chảy không cạn, ý chí không tàn”.
Phi Nhĩ Đức quan sát trận chiến từ phía xa, không ngừng la hét: “Ta xem các người chống đỡ được đến khi nào”, đột nhiên, khi cánh cổng thành Kim An mở ra, hắn ta không dám tin vào mắt mình…
Dưới sự chỉ đạo c*̉a Trình Khai Sơn, năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ trong áo giáp đen, giống như một dòng sông chết chóc trải dài từ cổng thành, vươn thẳng ra biển người vô tận.
Bộ binh của thời đại này không có sức đánh trả kỵ binh, trong phút chốc, quân địch dày đặc bên ngoài thành bị dòng sông đen xé nát, chiến trường hoàn toàn hỗn loạn.
Năm ngàn kỵ binh vung thanh đao dài trong tay, mạnh mẽ đâm vào đầu quân địch, những kẻ định chuẩn bị xông vào tường thành nhìn thấy cảnh này, phòng tuyến cuối c*̀ng trong lòng c*̃ng triệt để sụp đổ.
“Chạy mau, thành trì ma quỷ này, chúng ta không đánh nổi…”
“Rút lui, đám kỵ binh này là do ác quỷ phái tới, chúng ta mau chạy thôi”.
Ý chí c*̉a con người một khi sụp đổ, thì dù là vài người c*̃ng có thể chiến thắng hàng trăm người, khi quân địch không còn quan tâm tiếng gào thét c*̉a chỉ huy quân ở phía sau, liều mạng bỏ chạy, Lãnh Thiên Minh đứng trên tường thành, giương cao lá cờ Hắc Kỳ quân, hét lớn: “Những dũng sĩ Hắc Kỳ quân, hãy báo thù cho các huynh đệ c*̉a chúng ta, giết…”
Trong thành, những binh sĩ và bách tính còn lại đều dựa thế kỵ binh xông lên, Lãnh Thiên Minh c*̃ng cưỡi ngựa tham chiến, tạo nên một cảnh tượng thần kỳ, hơn ba vạn người đuổi theo bảy vạn quân địch đang bỏ chạy, điên cuồng càn quét.
Phi Nhĩ Đức như phát điên, hắn gầm rú chửi mắng, thậm chí cầm đao chém giết binh sĩ đang bỏ chạy, thế nhưng người quay đầu quá nhiều, căn bản không khống chế nổi, Phi Nhĩ Đức ngước lên, đập vào mắt là hình ảnh người thanh niên đang giơ cao lá cờ màu đen.
“Chính là ngươi ư? Sứ giả c*̉a ác quỷ, ta nhất định phải giết ngươi, tới đây”, Phi Nhĩ Đức gào lên với cận vệ bên cạnh.
Lãnh Thiên Minh hoàn toàn không chú ý đến Phi Nhĩ Đức đang dẫn theo gần trăm cận vệ xông đến chỗ hắn, “phập”, một mũi tên cắm thẳng vào ngực Lãnh Thiên Minh, khiến hắn bay khỏi yên ngựa, nhờ có Hắc Long Giáp và Kim Ty Tằm bảo vệ, mũi tên không đâm qua da thịt, thế nhưng lực bắn vẫn khiến hắn phải nôn ra một ngụm máu.
“Mẹ kiếp, hắn ta không chết, xông lên, giết hắn ta”, Phi Nhĩ Đức gầm lên.
Hơn chục kẻ địch nhằm về phía Lãnh Thiên Minh.
“Thất hoàng tử, cẩn thận”.
Là Mộ Phá, khi thấy Lãnh Thiên Minh lao ra ngoài thành, Mộ Phá đã đi sát hắn, lập tức chắn trước mặt Lãnh Thiên Minh, lấy một địch mười, chiến trường hỗn loạn, căn bản không ai để ý đến khu vực này.
“Phập”.
Mộ Phá dồn sức bảo vệ Lãnh Thiên Minh, không thể chú ý đến tên c*̉a Phi Nhĩ Đức, tức thì bị bắn trúng một mũi.
“Mộ tộc trưởng…”, Lãnh Thiên Minh hét lớn, chỉ tiếc lúc này hắn quá yếu, đến sức đứng dậy c*̃ng không có.
Mộ Phá c*̃ng nói lớn: “Thất hoàng tử, đừng lo cho ta”, đồng thời đè mấy thanh đại đao xuống, dùng lực hất văng, ra lệnh cho những người xung quanh: “Bảo vệ thất hoàng tử”.
Lúc này binh sĩ và kỵ binh thành Kim An mới phát hiện, lập tức vây quanh Lãnh Thiên Minh, dìu hắn vào trong thành.
Lãnh Thiên Minh hét lớn: “Không cần lo cho ta, mau cứu Mộ tộc trưởng”, khi hắn nhìn thấy một mũi tên nữa đâm qua người Mộ Phá, giọt lệ trong hốc mắt không kiềm được rơi xuống…
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Các kỵ binh c*̉a Hắc Kỳ quân, cuộc chiến này đã kéo dài gần hai ngày, ta vẫn chưa để mọi người ra trận, bởi vì mọi người là hy vọng cuối c*̀ng c*̉a thành Kim An, hiện nay kỵ binh quân địch đã rũ bỏ chiến mã, chẳng khác gì cừu non chờ thịt, đã đến lúc các vị giành lấy vinh quang cho Hắc Kỳ quân, hãy thỏa sức chém giết, hủy diệt ý niệm cuối c*̀ng c*̉a kẻ địch”.Những chiến sĩ đã bị dồn nén hai ngày trời, điên cuồng hét lên: “Máu chảy không cạn, ý chí không tàn”.Phi Nhĩ Đức quan sát trận chiến từ phía xa, không ngừng la hét: “Ta xem các người chống đỡ được đến khi nào”, đột nhiên, khi cánh cổng thành Kim An mở ra, hắn ta không dám tin vào mắt mình…Dưới sự chỉ đạo c*̉a Trình Khai Sơn, năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ trong áo giáp đen, giống như một dòng sông chết chóc trải dài từ cổng thành, vươn thẳng ra biển người vô tận.Bộ binh của thời đại này không có sức đánh trả kỵ binh, trong phút chốc, quân địch dày đặc bên ngoài thành bị dòng sông đen xé nát, chiến trường hoàn toàn hỗn loạn.Năm ngàn kỵ binh vung thanh đao dài trong tay, mạnh mẽ đâm vào đầu quân địch, những kẻ định chuẩn bị xông vào tường thành nhìn thấy cảnh này, phòng tuyến cuối c*̀ng trong lòng c*̃ng triệt để sụp đổ.“Chạy mau, thành trì ma quỷ này, chúng ta không đánh nổi…”“Rút lui, đám kỵ binh này là do ác quỷ phái tới, chúng ta mau chạy thôi”.Ý chí c*̉a con người một khi sụp đổ, thì dù là vài người c*̃ng có thể chiến thắng hàng trăm người, khi quân địch không còn quan tâm tiếng gào thét c*̉a chỉ huy quân ở phía sau, liều mạng bỏ chạy, Lãnh Thiên Minh đứng trên tường thành, giương cao lá cờ Hắc Kỳ quân, hét lớn: “Những dũng sĩ Hắc Kỳ quân, hãy báo thù cho các huynh đệ c*̉a chúng ta, giết…”Trong thành, những binh sĩ và bách tính còn lại đều dựa thế kỵ binh xông lên, Lãnh Thiên Minh c*̃ng cưỡi ngựa tham chiến, tạo nên một cảnh tượng thần kỳ, hơn ba vạn người đuổi theo bảy vạn quân địch đang bỏ chạy, điên cuồng càn quét.Phi Nhĩ Đức như phát điên, hắn gầm rú chửi mắng, thậm chí cầm đao chém giết binh sĩ đang bỏ chạy, thế nhưng người quay đầu quá nhiều, căn bản không khống chế nổi, Phi Nhĩ Đức ngước lên, đập vào mắt là hình ảnh người thanh niên đang giơ cao lá cờ màu đen.“Chính là ngươi ư? Sứ giả c*̉a ác quỷ, ta nhất định phải giết ngươi, tới đây”, Phi Nhĩ Đức gào lên với cận vệ bên cạnh.Lãnh Thiên Minh hoàn toàn không chú ý đến Phi Nhĩ Đức đang dẫn theo gần trăm cận vệ xông đến chỗ hắn, “phập”, một mũi tên cắm thẳng vào ngực Lãnh Thiên Minh, khiến hắn bay khỏi yên ngựa, nhờ có Hắc Long Giáp và Kim Ty Tằm bảo vệ, mũi tên không đâm qua da thịt, thế nhưng lực bắn vẫn khiến hắn phải nôn ra một ngụm máu.“Mẹ kiếp, hắn ta không chết, xông lên, giết hắn ta”, Phi Nhĩ Đức gầm lên.Hơn chục kẻ địch nhằm về phía Lãnh Thiên Minh.“Thất hoàng tử, cẩn thận”.Là Mộ Phá, khi thấy Lãnh Thiên Minh lao ra ngoài thành, Mộ Phá đã đi sát hắn, lập tức chắn trước mặt Lãnh Thiên Minh, lấy một địch mười, chiến trường hỗn loạn, căn bản không ai để ý đến khu vực này.“Phập”.Mộ Phá dồn sức bảo vệ Lãnh Thiên Minh, không thể chú ý đến tên c*̉a Phi Nhĩ Đức, tức thì bị bắn trúng một mũi.“Mộ tộc trưởng…”, Lãnh Thiên Minh hét lớn, chỉ tiếc lúc này hắn quá yếu, đến sức đứng dậy c*̃ng không có.Mộ Phá c*̃ng nói lớn: “Thất hoàng tử, đừng lo cho ta”, đồng thời đè mấy thanh đại đao xuống, dùng lực hất văng, ra lệnh cho những người xung quanh: “Bảo vệ thất hoàng tử”.Lúc này binh sĩ và kỵ binh thành Kim An mới phát hiện, lập tức vây quanh Lãnh Thiên Minh, dìu hắn vào trong thành.Lãnh Thiên Minh hét lớn: “Không cần lo cho ta, mau cứu Mộ tộc trưởng”, khi hắn nhìn thấy một mũi tên nữa đâm qua người Mộ Phá, giọt lệ trong hốc mắt không kiềm được rơi xuống…